Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối cùng, thậm chí cô ta còn chủ động ngã về phía giường lớn, bầu không khí mập mờ chợt dâng cao như ngọn sóng, bắn ra bốn phía muốn ngừng cũng không được!!
―― sau đó, ‘ầm’, Sở Thiến Thiến bị đẩy ra khỏi giường!
... Hứa Mễ Nặc sửng sốt, điều này hơi kỳ quái à nha!
“Đừng đóng kịch nữa, cút!” giọng nói lạnh lẽo đó lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Diễn xuất?” Chuyên gia bắt gian chuyên nghiệp 17 năm trời chưa bao giờ gặp kẻ ngoại tình dã man như vậy!
Hứa Mễ Nặc thật sự không thể nhẫn nhịn được: “Chú này, chú nhìn lại mình xem, người thì mập như heo, mỡ ngập đầy não rồi, cái mặt thì như mỏ dầu hoang, quả đầu Địa Trung Hải như hận không thể có thể chiếu sáng cả Thái bình dương, đối diện với máy ảnh mà chú dám nói mình không có. Bây giờ bà đây không người đùa với chú nữa, nếu chú không đưa 1 triệu đền bù tổn thất tinh thần bà đây, bà sẽ cho chú nát như con gián luôn đấy!”
“Này! Cô phóng viên, có... có phải cô lầm rồi hay không?”
Sở Thiến Thiến sửng sốt, sau khi nghe Hứa Mễ Nặc nói mấy lời kịch ngang ngược kia xong, cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Lầm? Sao tôi có thể lầm được?” Nghe thấy ngay cả Sở Thiến Thiến cũng phủ nhận, thì sao mình có thể kiếm được 1% tiền hoa hồng?
Tiểu vũ trụ của Hứa Mễ Nặc bộc phát, hoàn toàn không chú ý đến câu cô phóng viên khả nghi kia: “Lão Hải không ngóc đầu lên được, không ngóc đầu lên được chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532445/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.