Thi Tĩnh chưa từng nói cho con trai biết thân thế của nó, mọi giấy tờ hộ khẩu của con đều là nhờ Tông Chính giúp hẳn là thằng bé không biết bố nó là ai chứ? Vì sao lại hỏi như vậy? Không đợi Thi Tĩnh trả lời, Vân Dật Bạch liền nhìn cô nói, "Vì sao không trả lời câu hỏi của thằng bé? Quá khó để giải thích sao?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở hổn hển của mẹ, Thi Thánh Thần nghiêm mặt nhìn Vân Dật Bạch, "Chú không được nói chuyện với mẹ như vậy." Nghe thấy giọng của con trai, Vân Dật Bạch đem ánh mắt nhìn sang con, "Vì sao?" "Bởi vì đó là mẹ con. Là người đã sinh ra và nuôi con năm năm. Chú chưa từng nuôi dưỡng con, cho nên, công của mẹ là lớn nhất." Hai tay cậu chống hông nghiêm túc nói. Mẹ cậu chỉ có thể để cậu bắt nạt, cho dù đó là người bố mà cậu yêu quý cũng không được. Nghe thấy con trai bênh vực cho mình, hốc mắt Thi Tĩnh dần đỏ lên, đưa tay ôm chặt con cô nghẹn ngào nói, "Tiểu Thần, không nghĩ đến con lại yêu mẹ như vậy." Ngày thường khiến người tức chết đi được, giờ lại nói những lời cảm động lòng người như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần nhăn lại nhìn mẹ đang ôm mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Mẹ, mẹ đừng lau mũi lên người con, thật ghê tởm." "Thằng bé này." Biết tính cách của cậu, đôi mắt Thi Tĩnh rưng rưng nhìn cậu. Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn hai mẹ con, nụ cười nở rộ trên mặt bọn họ khiến mắt anh hiện tia hoang mang. Nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của Thi Thánh Thần và Thi Tĩnh, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng tắp, tiếp tục nhắm mắt lại. Giờ cô đã bình yên vô sự xuất hiện trước mặt anh. Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Năm năm qua, Tông Chính không cho anh chút tin tức nào. Trong những giấc mơ về đêm, anh cũng sẽ suy nghĩ, bọn họ có ổn không! Bây giờ không giống vậy. Cô xuất hiện? Đưa đến cửa! Làm sao anh có thể buông tha chứ?! Chiếc xe cao cấp dừng lại trước biệt thự, ngay khi vừa dừng xe, Vân Dật Bạch vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra. Bất ngờ xuống xe. Ôm Thi Thánh Thần mệt mỏi muốn ngủ xuống xe. Ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự được thiết kế tao nhã rất khác biệt xuất hiện trước mặt. Thi Tĩnh giật mình nhìn người đàn ông đang định rời đi, trong lòng thầm nghĩ, anh ta, còn ở đây sao? Nơi này là căn biệt thự anh cho cô, giờ Vân Dật Bạch còn ở đây sao? "Nhanh lên!" Đứng lại trước cửa Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn người phụ nữ đằng sau. "A." Thi Tĩnh vội đuổi theo. Cô không rõ vì sao bọn họ phải dừng xe trước cửa. Mà không phải trực tiếp lái thẳng xe vào. Thắc mắc của cô rất nhanh có được câu trả lời, chỉ thấy bác tài đem hành lý của Vân Dật Bạch đặt trước cửa rồi xoay người rời đi. Càng khiến Thi Tĩnh ngạc nhiên chính là, Vân Dật Bạch xoay người một tay nhấc hành lý lên đi vào trong biệt thự. Trong lòng bỗng dấy lên chút thất vọng, thì ra, không phải anh ta ở đây! Ôm con trai đang ngủ say bước vào trong biệt thự. Rơi vào tầm mắt là sàn nhà trơn bóng, đưa mắt ra xa, Thi Tĩnh trừng lớn mắt ngây ngốc nhìn bên trong phòng khách. Sau một lúc chần chừ, Thi Tĩnh mới tìm lai được giọng nói của mình, "Đây là?" "Sao vậy? Không biết?" Đặt hành lý xuống Vân Dật Bạch thản nhiên nói. Lặng lẽ nhìn Thi Thánh Thần nằm sấp bên đầu vai nhỏ nhắn của cô. Vươn tay đỡ lấy con trai đặt trên thứ duy nhất được bày biện trong phòng khách, trên sofa. Cô không hề nhìn nhầm, trong phòng khách to như vậy, nhìn ra xung quanh có thể thấy được sàn nhà trơn bóng cùng cánh cửa dẫn đến phòng bếp. Đồ duy nhất có thể nhìn thấy, chính là cái sofa màu trắng kia. Ánh mắt khó hiểu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh đặt tay lên ngực thầm nghĩ, nơi này ngoại trừ vẻ hoa lệ bên ngoài, kết cấu bên trong chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung. Rốt cuộc là Vân Dật Bạch muốn làm gì chứ? Bởi vì không muốn con trai nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, cho nên Thi Tĩnh để cậu tiếp tục ngủ ở phòng khách, còn hai người thì lên thư phòng trên lầu nói chuyện. Cho dù cô không ngừng hít sâu, vẫn khó có thể khống chế nhịp tim đang đập hỗn loạn. Vì sao? Vì sao anh lại xuất hiện trước mặt cô, thậm chí còn xuất hiện bên cạnh con trai? Hơn nữa, anh lại biết tiểu Thần là con trai của anh! Cách một chiếc bàn nhỏ, lúc này Vân Dật Bạch mới dỡ bỏ vẻ lạnh lùng ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá cô. Thượng đế thật sủng ái cô, năm năm trôi qua khiến cô càng thêm ngọt ngào quyến rũ. Cho dù đã làm mẹ, bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo mảnh khảnh vẫn làm khuynh đảo mọi gã đàn ông như trước. Có lẽ vì kinh hãi trước sự xuất hiện đột ngột của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, lại càng thêm điềm đạm đáng yêu. Tính cách nhu nhược xen lẫn kiên nghị càng thêm mê hoặc anh. Anh kinh ngạc phát hiện, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt anh thì sẽ khơi dậy thú tính trong anh, giờ phút này anh thầm nghĩ muốn cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, bộ dáng không ngừng hít sâu, Vân Dật Bạch rất có phong độ đi đến bên bình nước rót cho cô một cốc, đem đến trước mặt cô, "Có lẽ cô cần uống một cốc nước." Tay anh như vô tình chạm nhẹ vào bàn tay mềm mại tuyết trắng của cô, tuy chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa giữa hai người. "Đừng!" Thi Tĩnh kinh ngạc nhảy dựng lên, giống như bàn tay anh có độc vậy. Cô biết phản ứng của mình có hơi quá. Nhưng lúc này không có người khác, giờ chỉ có hai người cùng ở chung. Sau khi cô lui lại hai bước, bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn anh hỏi, "Vì sao? Là anh tiễn chúng tôi ra đi, giờ lại ở đây trêu chọc tôi, anh vẫn không chịu buông tha cho tôi sao?" "Vì sao?" Vân Dật Bạch lười biếng ngồi trên ghế duỗi thẳng hai chân, ánh mắt lại vô cùng tinh nhuệ. "Tôi để cô đi. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ trở về! Tông Chính đối xử với cô tốt lắm đúng không? Khiến cô không nỡ quay về?" Quả thật Thi Tĩnh không thể tin được lại có người ngang ngược đến mức này, vừa gặp mặt đã muốn khống chế hành động của cô. Vân Dật Bạch chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không chút quan tâm, thay vào đó là vẻ chuyên chế uy quyền, tuyên bố, "Vì tôi muốn con trai tôi họ Vân, tên nó hẳn phải là Vân Thánh Thần chứ không phải là Thi Thánh Thần!" Trong đầu Thi Tĩnh khẽ oành một tiếng, phải một lúc lâu mới miễn cưỡng xua đi được, điềm tĩnh nói, "Là anh không cần con. Tôi dẫn con đi có gì không được chứ? Anh quên rồi à? Là anh tiễn chúng tôi đi? Anh giao tôi cho người đàn ông khác! Người bạn tốt nhất của anh!" Cô tiến một bước dài giữ lấy áo Vân Dật Bạch, gầm nhẹ, "Tôi là cái gì của anh chứ? Là hàng hóa chắc? Để anh có thể tùy ý đem cho người ta?" Trong lòng Thi Tĩnh vô cùng hoảng loạn, lo lắng... Nghe vậy, Vân Dật Bạch chỉ chậm rãi đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô, hơi ấm nháy mắt khiến lửa giận trong Thi Tĩnh tiêu tan. Cô nghe được Vân Dật Bạch thầm nói, "Thằng bé, lớn lên sẽ giống tôi!" Đúng vậy, diện mạo chính là bằng chứng tốt nhất! Nghĩ lại khi ở bệnh viện cô đau mất ba ngày ba đêm, thật vất vả mới sinh được tiểu Thần thì ở bên ngoài Tông Chính liền kinh hô khi được thấy đứa bé lần đầu, "Thằng bé lớn lên sẽ rất giống Vân Dật Bạch!" Trong ba năm qua, cô càng không hiểu sao ban đêm lại đứng trước giường con trai đến ngẩn người, nhìn không chớp mắt lấy một cái vào khuôn mặt thừa hưởng từ người bố của nó. Tất cả mọi thứ anh đều điều tra rõ ràng rồi sao? Trong lòng Thi Tĩnh hơi trầm xuống. "Đủ rồi, đừng có mở miệng ngậm miệng lại nói nó là con trai anh!" Cô hét lớn, nỗi tuyệt vọng của năm năm trước lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, anh đuổi cô đi. Khi anh cần nhất thì cô xuất hiện, khi cô trải qua lúc khó khăn nhất lại không thấy anh đâu! Vết thương trước ngực cô năm năm trước còn âm ỷ đau, cô không thể tha thứ việc anh từng tàn nhẫn làm tổn thương cô như vậy. "Cô cố tình chọc giận tôi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên mỉm cười. "Nếu cô cho rằng có thể dùng chiêu này để đuổi tôi đi, thật xin lỗi, đã khiến cô phải thất vọng rồi. Tôi đã bị cướp mất quyền làm bố năm năm, tôi sẽ không thả cô đi, lại càng không để mặc cốt nhục của mình phải lưu lạc ở bên ngoài, cô phải đưa con trở về bên cạnh tôi" "Anh dựa vào cái gì mà đòi ra lệnh cho tôi? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đồng ý chứ? Anh cho rằng tôi vẫn là Thi Tĩnh của năm năm trước luôn chịu uy hiếp của anh sao?" Thi Tĩnh kịch liệt hét lớn, "Vân Dật Bạch, tôi cảnh cáo anh đừng có mà tiếp cận con trai tôi, nó là con tôi không phải của anh, là của mình tôi!" "Một mình cô?" Anh nhếch môi cười, mang theo ba phần tà khí, ép cô đến sát tường, bàn tay to xoa lên mặt cô, giọng nói trầm thấp như cưng nựng. "Tiểu Tĩnh, chuyện tiếu lâm cô kể thật thú vị, con trai đương nhiên là của cô, nhưng không phải là chỉ một mình cô. Không có tôi giúp, tin chắc dù cô có bản lĩnh phi thường cỡ nào cũng không thể sinh ra nó được, không phải sao?" Anh gần cô như vậy, dáng vẻ bức người bao phủ lấy cô, hơi thở nóng bỏng qua tay anh giống như dòng điện lưu truyền khắp toàn thân cô. Cảm giác đã phủ bụi năm năm lại thức tỉnh, cô kinh ngạc phát hiện trong cơ thể mình có điểm hỗn loạn kỳ lạ... Đáng chết! Cô thở dốc vì kinh ngạc. "Anh cứ tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ đi, nhưng tiểu Thần vĩnh viễn chỉ có thể gọi là Thi Thánh Thần, nó với anh không có quan hệ huyết thống, nó là con của tôi. Nếu như anh biết điều, hy vọng anh đừng xuất hiện trước mặt mẹ con chúng tôi nữa!" Hét xong Thi Tĩnh vừa muốn xoay người rời đi lại bị người hung hăng giữ tay lại. Chờ đến khi Thi Tĩnh kịp thời phản ứng, cô đã bị người ném lên trên chiếc giường lớn. Đưa tay vén tóc trên mặt vừa muốn ngồi dậy, liền thấy một cánh tay của Vân Dật Bạch đè cả người mình xuống. Kêu lên sợ hãi, hai tay cô bị kéo lên đỉnh đầu, ngay sau đó cổ tay của cô nhói đau, không biết bị cái gì gắt gao ghìm lại, sau đó cả người hoàn toàn không thể cử động. Đạt được kết quả như mình muốn, Vân Dật Bạch chậm rãi đứng lên, nhìn kiệt tác của mình. Lúc này hai tay Thi Tĩnh giơ cao quá đỉnh đầu, hai tay bị chói tạo thành hình chữ thập, mà thứ trói cô cũng không phải cái gì khác, đúng lúc Vân Dật Bạch không tìm thấy cái gì, liền tháo dây lưng trên người mình xuống. Vừa vặn ngay khi Vân Dật Bạch đứng lên, quần của anh cũng rớt xuống bên chân. Vốn dĩ Thi Tĩnh muốn phản kháng nhưng khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn quần Vân Dật Bạch rớt xuống, ngay sau đó là tiếng hét như chọc tiết lợn. "Vân Dật Bạch, cho dù anh có phơi bày tật xấu ra tôi cũng không muốn nhìn anh. Anh mau mặc quần vào." Tiếng hét chói tai của Thi Tĩnh dường như khiến Vân Dật Bạch rất hưởng thụ. Nhìn quần của mình rớt xuống, anh lặng lẽ nhặt lên mặc vào, lấy ra từ bên trong tủ một chiếc thắt lưng khác. Nhìn bộ dáng nhắm chặt mắt của cô, Vân Dật Bạch mở miệng giễu cợt, "Không phải tôi muốn để lộ tật xấu, tôi cũng đâu cho cô nhìn không." Nghe vậy, Thi Tĩnh ngây ngốc mở mắt, đâu cho cô nhìn không là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn cô phải trả tiền sao?! Cũng đâu phải cô muốn xem. "Tôi không có tiền, liếc nhìn anh một cái còn cần trả tiền, anh cho là anh có giá sao." Thi Tĩnh tức giận nói. Hoàn toàn quên mất lúc này mình hẳn nên tức giận vì bị anh trói lại mới đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]