Bố?
Cái từ xalạ này khiến Thi Thánh Thần mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, khi cậu bốn tuổi rưỡi đã luôn nuôi một hy vọng trong lòng! Có được một người bố chắc sẽkhông quá khó?!
Trường của Thi Thánh Thần cùng ngôi trường nàytrao đổi học sinh trong hai tuần, ăn ở đều ở trong trường, nhưng cậu lại không ngờ rằng sau khi đi tham quan, cậu lại thấy Vân Dật Bạch đứngtrước cổng trường chờ cậu.
Được cô giáo dắt tay đưa đến sau lưngbóng dáng cao lớn đó, cậu có chút sững sờ, sau đó chạy vài bước đếntrước mặt Vân Dật Bạch, "Chú đến đón cháu?"
Vân Dật Bạch khẽ gật đầu, "Đúng vậy, bố đến đón con! Trong khoảng thời gian này, hãy đến sống cùng bố!"
"Có thể sao?" Thi Thánh Thần kinh ngạc trừng lớn mắt, "Cháu có thể sống cùng chú sao?"
"Đương nhiên có thể!" Vân Dật Bạch nở nụ cười, "Chỉ cần con bằng lòng, ở bao lâu cũng không thành vấn đề!"
"Thật tốt quá!" Nét cười lan khắp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau đó lại nhíu mày, "Nhưng mà, cô giáo nói, mẹ sẽ đến ngay lập tức! Cháu khôngthể tự tiện rời khỏi đây!"
Nụ cười trên khuôn mặt Vân Dật Bạch vì câu nói của cậu trong nháy mắt trở nên cứng lại. Bàn tay cũng nắm thật chặt.
Cuối cùng anh trầm giọng mở miệng, "Biết khi nào đến không?"
Lời nói vừa dứt, chợt nghe được một tiếng gọi.
"Tiểu Thánh..."
Bỗng chốc, một giọng nói sắc nhọn truyền đến, mang theo đó là tiếng khóc nức nở, Thi Thánh Thần xoay mặt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thi Tĩnh thở hổn hển chạy lên phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529949/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.