Hai người giống như đứa trẻ chưa trưởng thành chạy dọc theo bờ biển đuổibắt nhau. Mỗi khi Vân Dật Bạch sắp đưa tay bắt được cô cô sẽ dừng lạichờ Vân Dật Bạch đến gần cô sau đó làm ra động tác tương tự.
Sauvài lần, Vân Dật Bạch đưa tay cởi áo trên người, tùy tay ném sang mộtbên, sau đó Vân Dật Bạch bỗng nhiên tăng tốc ôm lấy Thi Tĩnh.
Dochạy nhanh trong làn sóng bất tri bất giác mái tóc dài tản ra theo gióbiển bay tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hơi hơi nghiêng đầu,Thi Tĩnh dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy mình của Vân Dật Bạch, côcong môi cười, trong phút chốc nụ cười lan ra, mỹ lệ đến băng lạnh.
Bầu trời xanh thẳm cùng sắc biển dưới ánh nắng mặt trời lóe lên tia sángtrắng nhìn đến chói mắt, nhưng cũng đem khuôn mặt nhìn nghiêng của côtrở nên mê người. Không kìm lòng được, đôi tay đang ôm Thi Tĩnh của VânDật Bạch hơi dùng sức đem cả người cô ôm sát trong ngực mình, đôi môinhẹ nhàng hạ xuống trán cô, chậm rãi lần xuống dưới tìm đôi môi đỏ mọngcủa cô.
Nụ cười chậm rãi hiện trên miệng cô, Thi Tĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngoan ngoãn để anh hôn lên môi mình.
Sau một hồi dây dưa qua lại, Vân Dật Bạch buông cô ra, ánh mắt nóng rựcnhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh tàn sát bừa bãi, để trừng phạt cô, anh đưa tay nhéo một cái lên eo cô, "Còn đùa sao?"
Thi Tĩnh ha hacười, cúi đầu nhìn quần áo hai người đã ướt đẫm. Tây trang của Vân DậtBạch đã bị anh vứt lại. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529939/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.