Bàn tay của anh càng thêm càn rỡ muốn làm gì thì làm trên người cô, đôi mắt cuồng dã gắt gao khóa trên đôi gò má đỏ bừng của cô.
"Ưm... a..." Cô bị khiêu khích. Khiến cho ý loạn tình mê, cả người đều nóng lên.
Lúc lửa nóng bắt đầu nhen lên chợt bàn tay anh thu lại, đôi má Thi Tĩnh vẫn đỏ bừng chưa kịp bình thường trở lại.
Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cô tà mị cười, "Còn chưa thỏa mãn sao? Hửm?"
Nụ cười của anh giống như đang châm biếm cô vậy, vòng tay ôm lấy cơ thểmình, Thi Tĩnh nén chịu ánh mắt tà tứ cùng nụ cười giễu cợt của anh.
Ném chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu hơi ấm lên đầu cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô, "Mặc vào!"
Kéo lại áo sơ mi, Thi Tĩnh mặc lên người.
Nói rõ, cũng đã nói rõ, sau này hai người sẽ không ai được nhúng tay vào chuyện của người kia. Như vậy cũng tốt!
Khoảng cách đến biệt thự đã không còn xa, Vân Dật Bạch thong thả lái xe đi về phía biệt thự.
Trong quá trình này, Thi Tĩnh cũng đã mặc lại quần áo trên người, chờ xe dừng lại thì xuống.
Ngoài ý muốn của mọi người chính là, trước cửa biệt thự, một chiếc xe con đãdừng đang nhìn xe bọn họ dừng lại, người trên xe cũng mở cửa xuống xe.
Đôi chân ngừng lại, Thi Tĩnh cùng người trên chiếc xe con đó đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.
Thi Tĩnh hơi sửng sốt nhìn người đó, là mẹ Vân?!
Vân Dật Bạch xuống xe cũng nhìn thấy mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529916/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.