Đau đớn từ vết thương do mũi dao bén nhọn đâm vào ngực khiến mắt cô mở to trống rỗng, máu tươi bắn tung tóe vào mắt cô, trong nháy mắt trước mặt cô là một mảnh đỏ tươi, chói mắt đến đáng sợ.
Xung quanh nơi nơi tựa hồ đều nhuốm đỏ, không khí bên trong chỗ nào cũng tràn ngập mùi máu tanh. Trên khuôn mặt không chút huyết sắc hiện một tầng mồ hôi mỏng, rất nhanh được người lau đi.
Hai tay buông bên người gắt gao nắm chặt. Trong phút chốc rốt cuộc cô cũng có thể bật thốt lên, "Đau..."
Từ từ mở mắt, trước mắt cô là ngọn đèn trang trí bằng thủy tinh, cảnh vật xung quanh đều xa lạ.
Cô, đang ở đâu?
Lòng bàn tay dùng sức muốn động thân mình, lại phát hiện lực bất tòng tâm. Nháy mắt lại ngã trở về. Ký ức trước khi ngất xỉu bỗng hiện lên trong đầu. Vẻ mặt thanh tú tái xanh, ngay lập tức trong đáy mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Miệng bọn họ đã nói cái gì? Nếu người họ nói đến không phải cô, vậy có phải là nói Vân Dật Bạch hay không?
Lời Lam Đình từng nói bỗng hiện lên trong đầu.
Cô và Vân Dật Bạch ở cùng một chỗ, rất nguy hiểm! Điều này không phải muốn nói, ngọn nguồn nguy hiểm chính là cô hay sao?
Là cô sao? Là do cô tạo ra sao?
"Tỉnh rồi à? "Giọng nói xa lạ tức khắc truyền vào trong đầu, kéo Thi Tĩnh đang suy nghĩ xuất thần trở lại. Chậm rãi nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người này, hình như là... Văn Thiếu Giác, đúng rồi, lần trước khi cô tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529887/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.