"Chị Tĩnh, lẵng hoanày cần đưa gấp đến Vân thị, chị giao hàng đến dưới sảnh là được!" ThẩmLạc Du ôm một lẵng hoa cao hướng Thi Tĩnh nói.
Hai chữ Vân thị khiến cô kích động. Là công ty của Vân Dật Bạch?
Theo bản năng Thi Tĩnh lắc đầu, "Chị có thể không đi được không?" Cô không muốn gặp phải Vân Dật Bạch.
"Vì sao vậy?" Thẩm Lạc Du khó hiểu hỏi, "Chị cũng không muốn đến đó à?" Cô buột miệng hỏi.
"Cũng?" Thi Tĩnh nhanh nhạy phát hiện ra cô ấy vừa sử dụng một từ ngữ khác,"Lạc Du, em không thích đến Vân thị sao? Tại sao vậy?"
Sắc mặt Thẩm Lạc Du tái đi, ha ha cười gượng, "Cái đó, ha ha... do gặp phải một kẻ đáng ghét mà! Ha ha!"
Đúng như vậy sao? Thi Tĩnh chuyên tâm nhìn cô, "Người nào khiến em thấy chán ghét như vậy?"
Không tự nhiên cào cào tóc, Thẩm Lạc Du ngượng ngùng cười, "Tại bọn họ đềucoi em là trẻ vị thành niên, cho nên em không thích!" Cô kiếm bừa mộtcái cớ.
"Là như vậy à!" Thi Tĩnh gật gật đầu, "Vậy chị đi vậy! Đưa cho tiếp tân ở đó à?" Cô hỏi lại.
"Ừm, trong yêu cầu không nói rõ, chỉ việc đưa đến đấy rồi trở về. Đến cuối tháng bọn họ sẽ thanh toán." Thẩm Lạc Du chỉ đường.
Nói như vậy tức là cô sẽ không gặp anh, chắc sẽ không đến mức xui xẻo đấy chứ?!
Ôm lấy lẵng hoa cao, Thi Tĩnh đi về phía Vân thị cách đó hơn trăm mét. Cầu mong không gặp phải người quen. Vân thị trước mắt càng ngày càng gần,bước chân Thi Tĩnh cũng càng ngày càng chậm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529885/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.