"Cho cô ba giây, nếu còn không lăn qua đây, cô hãy chờ mà nhặt xác Thi Vĩnh Thành đi!"
Ba?!
Sau khi nghe thấy lời anh nói gần như trong nháy mắt, Thi Tĩnh ba bướcthành hai chạy lên phía trước nắm lấy áo Vân Dật Bạch, giận dữ nói, "Vân Dật Bạch, anh là đồ vô liêm sỉ. Rõ ràng anh đã đáp ứng tôi là sẽ khôngđến làm phiền bố tôi nữa mà!"
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh gần ngay sát mình, anh giễu cợt, " Cô đừng quên, hơnmột tiếng trước cái mạng của cô, là do tôi đã cứu về đây. Cô có tư cáchgì mà đòi uy hiếp tôi?"
Bàn tay nắm vạt áo anh từ từ buông lỏng, Thi Tĩnh thẳng người lùi lại.
Anh nói không sai, cô quả thực không có tư cách. Trước là một trăm vạn, bây giờ là cô bị vướng vào vụ kiện, tất cả đều phải dựa vào sự trợ giúp của anh thì mới có thể thoát thân.
Nhưng, ngọn nguồn của mọi việc, không phải đều là do anh sao?
Bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, nói khiêu khích, "Đó là tại ai?"
Vân Dật Bạch nhướng mày trước câu hỏi của cô.
"Còn không phải là vì anh. Nếu không phải vì anh tôi sẽ không bị Lam Đìnhhãm hại, cũng sẽ không phải chịu cảnh lao tù!" Cô bình tĩnh nhắc lại mọi việc.
Nhắc đến Lam Đình, khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch lại u ám vài phần. Vốn dĩ là dáng vẻ hài lòng giễu cợt lại chuyển thành vẻ lo lắng. Bên ngoài cũng không phải nơi phù hợp để nói chuyện. Nắm lấy cổtay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529875/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.