"Bây giờ tòa tuyênán: Lam Đình, tội bắt cóc người khác, xúi giục người khác phạm tội, tộitrạng nghiêm trọng, tuyên án xử tù năm năm. Lập tức thi hành."
Lời nói vừa dứt, Lam Đình lập tức hét ầm lên, "Tôi không giết người, tôi không giết người!"
Quan tòa không quan tâm đến tiếng thét chói tai vọng lại của cô, để cảnh sát đưa Lam Đình đang không ngừng gào thét ra ngoài. Sau đó chuyển tầm nhìn sang Thi Tĩnh đang ngồi đờ đẫn ở chỗ ngồi của bị cáo, nói tiếp.
"Thi Tĩnh, người bị tình nghi là phóng hỏa giết người, giờ tuyên án ..."
"Chờ một lát!"
Bỗng nhiên, phía sau thính phòng xuất hiện một người, quan tòa cũng vì bịtiếng nói của người này chen ngang mà nhíu mày nhìn về phía người mớitới. Thi Tĩnh đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không xoay người lại bởitiếng ồn trước mặt.
"Vị tiên sinh này, ở đây là tòa án, không được phép làm ồn!" Quan tòa nhíu mày nói.
"Tôi là luật sư biện hộ cho bị cáo."Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Thi Tĩnh, nói tiếp, "Như vậy được chứ?"
Quan tòa trầm ngâm giây lát, hơi gật đầu, "Có thể, chẳng qua cậu còn có điều gì muốn phản bác sao?"
"Đương nhiên là có!" Vừa nói, luật sư biện hộ vừa đặt bàn tay lên đầu Thi Tĩnh.
Ấm áp trên đầu khiến Thi Tĩnh ngẩng lên. Bỗng nhiên đối mặt với một đôimắt quen thuộc, chủ nhân của đôi mắt đó khẽ chớp đôi mắt, nhẹ nhàngnhếch khóe môi lên.
Thi Tĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Dật Bạch vừa mới xuất hiện.
Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529874/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.