Sau đêm hôm đó, cô cũng không gặp lại Vân Dật Bạch lần nữa. Thi Tĩnh giờ mới biết Vân
Dật Bạch rất bận, thời gian ở nhà của hắn cũng rất ít. Cho nên cô không cần phải hồi
hộp chờ hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Thời gian này cô cũng phát hiện một sự việc kỳ quái. Cô gái mới tới để chăm sóc mẹ Vân
tự xem mình là chủ nhân, trong nhà không làm việc gì, mỗi ngày vênh váo sai khiến
người làm. May mắn cho Vân Dật Bạch là còn có cô tận tâm chăm sóc cho mẹ Vân.
Nhưng đợi mãi không thấy Vân Dật Bạch có biểu hiện gì, cô cũng không quan tâm
chuyện này nữa.
“ Chú Hoàng”
Tranh thủ lúc mẹ Vân đang ngủ trưa, Thi Tĩnh đi vào trong vườn tìm chú Hoàng.
“Có chuyện gì sao,Thi Tĩnh?” Chú Hoàng vừa cầm bình nước tưới cây trong vườn vừa
quay đầu lại nhìn cô hỏi.
“Cháu muốn kể với chú nghe một số chuyện!”
Để bình tưới nước xuống, chú Hoàng lại gần, nói: “ Cháu nói đi!”
“Chú Hoàng, cô gái mới tới chăm sóc mẹ Vân tên là gì?” Thi Tĩnh có chút áy náy,đến giờ
cô còn không biết tên tuổi cô gái đó nữa.
“ Quên không nói với cháu chuyện này. Cô ấy là Lam Đình, con gái của Tổng giám đốc
Lam thị. Nghe nói cô ấy tới đây là để học tập cách chăm sóc người bệnh. Không biết vì
sao cô Lam biết Đại thiếu gia đang cần tìm người chăm sóc mẹ Vân nên nhờ Tổng giám
đốc Lam nói với Đại thiếu gia cho cô ấy tới đây . Cháu không cần phải để ý chuyện này
đâu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529828/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.