"Cha, con đã trở về!"
Đẩy cửa nhà ra. Thi Tĩnh ghé đầu liếc mắt nhìn trong nhà, cũng không có thấy bóng dáng cha, cô hoài nghi xoay người đi vào trong nhà.
"Cha?" Không có ai? Thi Tĩnh ngờ vực nhìn trong nhà trống rỗng, cũng không có thấy bóng dáng cha đâu.
"Có thể đi ra ngoài rồi? !" Cô lẩm bẩm ra tiếng. Sau khi cha nghỉ việc thường thỉnh thoảng ra chung quanh xem một chút. Có thể là muốn làm chút gì.
Cởi áo khoác ra, Thi Tĩnh đi vào phòng bếp muốn trước khi cha trở lại trước làm xong thức ăn. Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Thi Mạnh từ đầu đến cuối không có vào cửa, tâm Thi Tĩnh vốn bình tĩnh nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Thức ăn nóng rồi lạnh, cha từ đầu đến cuối không có vào cửa, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn. Thi Tĩnh không khỏi khẩn trương.
Bỗng chốc
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Thi Tĩnh lấy đà đứng lên, nhìn chằm chằm điện thoại đột nhiên vang lên. Một hồi lâu mới bắt máy.
"Alô?"
"Trong vòng 30 phút , tôi muốn thấy cô!" Âm thanh lãnh khốc xuyên qua ống nghe truyền đến. Âm thanh quen thuộc làm cho toàn thân cô run lên.
Là Vân Dật Bạch!
"Tôi. . . . . . Có chuyện, không thể đi!" Cô run giọng nói.
"Tốt! Xem ba cô có thể chống đỡ được bao lâu !" Tiếng hắn nói hơi chậm, trực tiếp cắt đứt điện thoại. Căn bản không cho Thi Tĩnh cơ hội nói chuyện.
Nghe nói, sắc mặt Thi Tĩnh trắng nhợt, tay nhỏ bé cầm ống nghe bỗng chốc căng thẳng, "Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529798/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.