Ba năm sau
Một lần nữa đứng trước mộ Vân Dật Thanh, Thi Tĩnh vẫn không cách nào chấp nhận. Năm đó, một ngày trước còn hăng hái kiêu căng nói với cô nên vì mình mà ăn mừng sinh nhật anh như thế nào. Chợt lại qua đời. Đột nhiên biến chuyển như vậy làm cho cô trong phút chốc sợ hãi.
Khu nghĩa địa sang trọng nhất trong nội thành, Thi Tĩnh một mình đứng lẳng lặng trước mộ, nhìn bức ảnh trắng đen trên bia mộ .
Nhớ lại những kí ức về anh, khóe miệng khẽ nhếch hiện ra nụ cười. Làm cho người khác như được gió mùa xuân thổi qua, ấm áp trong lòng. Chính là một người âm ấm nhàn nhạt như vậy ở bên cạnh mình. Thế mà ở trong sinh nhật một ngày của cô, anh lại đột nhiên rời đi.
Giống như hiểu thấu với tâm tình cô. Một làn gió nhẹ thổi qua, gió xuân ấm áp thổi lất phất ở trên mặt của cô thật giống với đôi tay kia của anh. Dịu dàng, thoải mái.
Trái tim giống như là bị cái gì tác động vào. Nước mắt bỗng rơi xuống. Sau đó bị gió thổi bay. Nước mắt giống như lôi kéo mọi thứ cùng nhau, trái tim chua xót, nước mắt trong nháy mắt tràn mi ra. Nếu như không phải cô không hít sâu, lúc này có lẽ cô đã sớm khóc không ra tiếng.
"Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi!" Cô chậm rãi quỳ xuống trước bia mộ. Hai tay run run vuốt bức hình nở nụ cười. Đều là do cô, anh mới đi tới nơi đó, đều là bởi vì sinh nhật cô, anh muốn đích thân mình cầm quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529797/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.