"Ba à, ba đừng trách em Nhan Bạch nữa, mãi mới về đến nhà." Nhan Ngọc Kiều đã mặc xong đồng phục của trường, dịu dàng khuyên nhủ Nhan phụ, dường như đang là một người chị gái luôn nghĩ cho em gái mình.
"Bốp..." Nhan phụ nghe vậy liền đập tay xuống bàn, ngữ khí càng thêm không tốt, lên tiếng.
"Mãi mới về nhà, hừ... còn biết nhà họ Nhan là nhà của mình cơ đấy! Cứ ở bên ngoài không về, thì tôi sẽ càng thanh tịnh hơn đấy, bây giờ ngày đầu tiên đi học mà còn cố ý kéo dài thời gian, hại chị gái mình đến muộn, tôi thấy là lại không muốn đi học rồi, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã không có người cha này rồi."
Nghe thấy hai người đang nói chuyện ở dưới, Cẩm Bạch cúi đầu, chưa từng lên tiếng, lông mày hơi nhướng lên, mím đôi môi cong lên, tâm trạng dường như càng thêm tốt, ôi, xem ra mỗi ngày đều có mấy vở kịch đang chờ cô, thật sự rất thích nha- Cuộc sống mà, phải có nhiều gia vị mới thú vị chứ-
Nhan Thế Lương thì sau khi nghe thấy lời của Nhan phụ, vô thức liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô gái hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy hàng mi cong dày đang chớp chớp, hắt xuống bóng hình quạt ở dưới mi mắt, thân thể nhỏ nhắn yếu ớt, trông có vẻ hơi đau lòng, đang im lặng không nói gì, khiến người ta có chút muốn an ủi cô ấy.
"Đi thôi, anh đưa em đi học." Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, Nhan Thế Lương cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-trong-sinh-sung-the-phap-y/5075978/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.