Đêm, thật sâu.
Nước Anh, mưa bụi tràn ngập, mông lung.
Ánh đèn trong tòa biệt thự không còn mấy ngọn, rất tịch mịch, mặc kệ bạn đã từng rực rỡ bao nhiêu, cũng không ngăn cản được nó ăn mòn.
Tiếng gõ cửa lặng lẽ vang lên.
Trang Tĩnh Vũ mặc quần áo ở nhà màu trắng, ngồi ở trên bàn sách gỗ đỏ trong phòng đọc sách to lớn, đeo mắt kính, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn tài liệu trong tay, đang chăm chú, vô cùng suy tư, mới nhàn nhạt đáp: “Vào đi”.
Trong phòng đọc sách hơi tối chỉ là mở một ngọn đèn nhỏ, không chiếu sáng cả phòng đọc sách trăm mét vuông, cho nên lúc thư ký Tử Nam và Thái Hiền tiến vào, đều lưu lại hai bóng đen.
“Thế nào?” Trang Tĩnh Vũ tiếp tục xem tài liệu khách sạn dưới nước, nhàn nhạt hỏi.
Tử Nam và Thái Hiền đồng thời im lặng đi tới, thật cẩn thận đặt tài liệu ở trên bàn sách, mới chậm rãi nói: “Chủ tịch, đây là tài liệu ngài muốn tra, chúng tôi đã thu gom toàn bộ đầy đủ.”
Trang Tĩnh Vũ lấy mắt kính xuống, nhìn Tử Nam, nói: “Nhanh như vậy?”
Tử Nam gật đầu.
Trang Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, mới nhìn túi giấy màu vàng dưới ánh đèn bàn chiếu xuống, nhàn nhạt hỏi: “Hạo Nhiên trở về nước, thân thể còn tốt chứ?”
Thái Hiền lập tức đáp lại: “Tôi vẫn nghe theo lệnh của Tổng Giám đốc, ở Nhật Bản, cho nên hình huống của anh ấy ở trong nước, tôi không rõ lắm, nhưng hôm nay gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, không phát hiện thân thể của anh ấy có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274426/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.