Chương trước
Chương sau
Nhã Tuệ thở dốc một hơi, không nhịn được cười nói: "Vừa mới rồi muốn vỡ cả mật, thậm chí thiếu chút nữa đã quên cô và anh ta từng có chút liên quan!"
"Ba năm rồi, anh ta vẫn muốn ăn đòn như vậy a! ?" Đường Khả Hinh cũng cố ý cau mày hỏi.
Nhã Tuệ vươn tay, kéo bả vai bạn thân nói: "Vẫn muốn ăn đòn! ! Vẫn vẻ mặt lạnh như nước đá! Vẫn đẹp. . . . . . đẹp trai. . . . . . như vậy!"
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được che miệng cười.
Đang lúc hai người trò chuyện vui vẻ, Trần Mạn Hồng đẩy cửa ra, vô cùng bất mãn nhìn hai bạn thân ngồi chung một chỗ, cô tức giận nói: "Đây là lúc nào, còn chơi tùnh bạn mãi mãi a! ! Bên ngoài đang rối loạn, vẫn còn ở nơi này tán dóc!"
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười đứng lên, nói: "Thật xin lỗi! Hôm nay để cho cô bị giật mình!"
"Bị giật mình!" Trần Mạn Hồng cố ý trợn mắt nhìn Lưu Nhã Tuệ, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở một bên vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô tức giận tiến lên một bước, đưa ngón trỏ ra đâm vào cái trán của cô, kêu to: "Cô đó!"
"Ôi chao!" Đường Khả Hinh bị đau khẽ xoa cái trán, kêu nhỏ: "Quản lý. . . . . ."
Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lớn tiếng nói: "Uổng cho Nhã Tuệ còn nói cô thông minh! ! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù chết ở trong rượu, cô cũng không thể ra ngoài sao? ? Cô không thể dùng đầu óc người suy nghĩ tìm một lý do quan trọng không đi ra? Ví dụ như: đau bụng, tới ngày nghỉ lễ, có lẽ cô có chuyện trùng hợp, đi ra ngoài chạy đến nhà cầu trốn tránh?"
Nhã Tuệ nghe vậy, lập tức đi lên trước, gấp gáp nói với Trần Mạn Hồng: "Này, chớ dạy cô ấy loại chuyện này! Loại chuyện này trước kia cô ấy làm rất giỏi! ! Cô tưởng rằng cô ấy không biết dùng à? Tôi còn nói, ba năm nay cô ấy không bướng bỉnh khôi hài nữa ! Rốt cuộc có chút dáng vẻ con gái, học được một chút dịu dàng và xấu hổ, cô còn dạy cô ấy? Đến lúc đó, cô ấy bướng bỉnh đừng trách tôi không nhắc nhở cô a!"
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, giả bộ nghiêm túc nhìn bạn thân!
Trần Mạn Hồng lại kiên trì ý của mình, sắc mặt cứng rắn nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Trước kia cô thế nào tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm lúc ở quầy rượu cô có thể bình yên vô sự! Chỉ cần cô ấy có thể xử lý được mọi chuyện, tôi cho phép cô dùng tất cả biện pháp, bảo vệ mình thật kỹ!"
"Cô đừng hối hận!" Lưu Nhã Tuệ lập tức chỉ vào Trần Mạn Hồng nói!
"Tôi không hối hận!" Trần Mạn Hồng cũng lập tức nhìn Lưu Nhã Tuệ nói.
Sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, vừa nín cười, nhấn mạnh mình sẽ chăm chỉ làm việc, lại nhìn thấy Tào Ngọc Tinh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bị Trần Mạn Hồng gọi là gà mẹ, vẻ mặt hung dữ, tức giận đi tới, nhìn ba người phụ nữ ở bên trong, cười lạnh nói: "Nhà hàng tây các người cũng chọc ra bao nhiêu chỗ hở rồi, lại còn thời gian ở chỗ này tán gẫu! ! Muốn kết hôn à? Muốn mở tiệc rượu ?"
"Chúng tôi trẻ đẹp, nói chuyện đó cũng là chuyện đương nhiên! Không giống như vài người, sắp bước vào tuổi bốn mươi, cũng chỉ biết cả ngày xé cánh hoa hồng sống qua ngày!" Trần Mạn Hồng vươn tay, sau khi khẽ vuốt búi tóc trơn bóng của mình, thuận tiện dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh hiểu rõ, ngay lập tức hơi cúi đầu im lặng lắc mình đi ra ngoài, thấy đồng nghiệp đang chờ màn hình giám sát, cô lập tức cầm sổ ghi chép hao tổn. . . . . .
Đông Anh lại từ trong hành lang đi tới, theo lời căn dặn của Tổng Giám đốc, muốn thông báo chuyện Tào Ngọc Tinh ở sảnh tiệc, không ngờ vừa mới cất bước, nhất thời phát hiện trong lối thoát hiểm có một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng, lông mày của cô căng thẳng, bước chân ngừng lại, có chút nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt, đang chuyên tâm cúi đầu ghi chép số lượng ly hao tổn, cặp mắt to linh động, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo, không khỏi lộ ra một cảm giác quá quen thuộc.
Theo bản năng, Đông Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh, vừa cầm bản ghi chép, ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, nghe đồng nghiệp nói, ở trong xe di động còn có ba cái ly chưa vỡ, cô lập tức ngồi xổm người xuống, nhìn ở trong xe di động bị lật nghiêng, xác nhận có ba cái ly chưa vỡ, cô vui vẻ mỉm cười một cái, rồi nghiêm túc ghi chép.
Đông Anh sững sờ, chuyện ba năm trước đây, xẹt qua như tia chớp, từng hình ảnh hiện ra trước mắt mình, còn nhớ cô gái trước mặt đã từng hoạt bát tinh nghịch với Tổng Giám đốc cả một buổi tối, còn giả vờ làm tình nhân bò vào trong xe Tổng Giám đốc, thậm chí còn cọ ở trong ngực anh, làm bộ thắm thiết ôm chặt cổ của anh, chẳng biết tại sao, trong ba năm này, Đông Anh vẫn có ấn tượng sâu sắc đối với cô gái từng có chút duyên phận bèo nước với Tổng Giám đốc ,. . . . . . Thậm chí cô nhớ tới, Đường Khả Hinh là cô gái mà Laurence vẫn hay nhắc đến, thậm chí sau ba năm, lúc Laurence sắp về nước, sau đó bắt đầu chính thức sàng lọc chuyên gia rượu đỏ cũng còn bàn luận về cô gái ba năm trước kia!
Tại sao cô xuất hiện ở chỗ này? Làm việc từ khi nào?
Đông Anh càng nghĩ càng tò mò, vừa muốn cất bước đi về phía trước lại nhìn thấy Đường Khả Hinh lui về phía sau, không cẩn thận đạp trên chân của đồng nghiệp khác, cô có chút lo lắng, lập tức nhún nhường khom lưng liên tục nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, xin cô tha thứ!"
Đông Anh hơi nhíu mày, bộ dáng cô gái trước mặt như vậy, thật sự không giống Đường Khả Hinh cầm điện thoại báo cảnh sát bắt Tổng Giám đốc, ba năm đủ để cho một cô gái nhỏ, từ vui vẻ hoạt bát, trở nên dịu dàng ẩn nhẫn sao?
Đông Anh không lên tiếng, im lặng nhẹ nhàng đi tới. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.