Đường Khả Hinh lập tức ẩn vào bên trong cánh cửa bằng thép, đôi tay lo lắng che chặt miệng, hai mắt nổi lên hơi nước, nhớ tới ba năm trước đây, mình vì một chai rượu đỏ, dây dưa với anh cả một buổi tối, ánh mắt của người kia chán ghét vứt bỏ, mình chưa bao giờ quên, hôm nay gặp mặt, tuyệt đối cũng sẽ không thương hại mình, thậm chí cũng biết anh sẽ không bỏ qua cho mình, nghĩ tới đây, trái tim của cô lại đập thình thịch, sợ một giây kế tiếp, vận mạng ác ma sẽ giương nanh múa vuốt về phía mình một lần nữa.
Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn lối ra vào trống trơn, giống như muốn nắm bắt bóng dáng nơi cánh cửa kia!
Như Mạt quay đầu, nửa mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng hỏi: "Thế nào?"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, vẫn nhìn vào cánh cửa kia một lúc lâu. . . . . .
Hai người Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ căng thẳng đứng một bên, ánh mắt lóe lên, sợ anh đi lên trước một bước nữa.
Đường Khả Hinh ngừng thở, hơi nghiêng mặt lắng nghe tình huống bên ngoài.
"Thiên Lỗi?" Như Mạt hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi thu hồi ánh mắt, vươn tay, vô cùng thân sĩ dìu Như Mạt xoay người im lặng đi về phía trước, các vị lãnh đạo cấp cao thấy Tưởng Thiên Lỗi đi khỏi cũng đi theo bọn họ cùng rời khỏi.
Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mới khom lưng, hơi mỉm cười ngọt ngào nói: "Tổng Giám đốc đi thong thả!"
Ánh mắt của Đường Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1273910/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.