Phòng bệnh VIP của biệt thự, một con chim xanh, sợ hãi bay đi.
“Cậu không phải là yêu tôi sao? Sao lại không phải là tôi?” Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen ủi thẳng, dường như suốt một đêm không ngủ, mở nút áo trước ngực, đang nho nhã ngồi trên ghế bên cạnh giường, hơi nghiêng người yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, trải qua một đêm cấp cứu, vẫn có vài phần tiều tụy, nằm trên giường bệnh, thở dốc một cái, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười như không cười nói: “Anh ăn mặc mập mờ như thế, tôi có chút sợ hãi...”
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, liền tức khắc bộc lộ vẻ mặt không thể chịu nổi anh, tay chống trên đệm giường làm bộ muốn đứng lên, lại ghét bỏ tức giận nói: “Chú dì, còn có cha mẹ tôi biết cậu không sao, vừa mới đi không lâu...”
Trang Hạo Nhiên có chút cảm động cầm tay anh, mặt bộc lộ chút ái muội, khẽ cắn môi dưới, nói: “Anh... Anh... Anh mặc thành như vậy, bên cạnh tôi suốt đêm sao?”
Tưởng Thiên Lỗi hất mạnh tay anh ra, tức giận nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi hết rồi bên cạnh cậu cả đêm sao?”
“Không cần như vậy, quá bại hoại rồi! !” Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo chăn đệm, che chặt trên lồng ngực mình.
“Sắp chết lại còn không đứng đắn như vậy! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận lại muốn đi ra khỏi phòng bệnh...
“Này, chờ một chút! !” Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646328/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.