Một chiếc lá trúc, như một con thuyền nhỏ, lượn trái lượn phải nhẹ nhàng rơi xuống.
Một bóng người màu trắng, từ rừng trúc chợt xuất hiện, ngay lúc nó sắp sửa rơi vào thế giới của hắn, trong nháy mắt cô phi thân lên, hai tay kẹp chặt chiếc lá sắp sửa rơi xuống kia, cấp tốc mãnh thế xoay tròn giữa không trung, đầu gối chạm đất, kính trọng tay chống đầu gối, ngẩng đầu, nóng mắt nhìn người trước mặt.
Hắn yếu ớt mở đôi mắt thâm thúy, nhìn về phía rừng trúc đầy khói trước mặt, ở tuổi trung niên của hắn, nếp nhăn cũng như dấu vết thời gian, cường ngạnh khắc trên gương mặt hắn, lộ ra chút vô tình cùng sâu lãnh, hai tròng mắt khác thường như ánh mắt của nho sĩ nhìn thấu người đời, lưu chuyển nhìn mọi thứ xung quanh, trừ cái bóng người màu trắng kia, không có một chút sợ hãi thứ gì trên thế giới này...
Gió thổi tới, bay đến rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.
Ông ta mặc trang phục võ thuật màu đen, chậm rãi đứng dậy, đạp lên từng đám lá trúc, phát ra tiếng xèo xèo, dọc theo làn khói xanh trong rừng trúc, mặt lạnh cất bước.
Thiếu nữ trang phục trắng cùng với ba người dạ hành lập tức tôn kính theo sát phía sau ông ta, dọc theo con đường nhỏ rợp bóng trúc u ám mà uốn lượn như rắn đi thẳng về phía trước, bước qua từng thác nước nhỏ trên núi nào đó đang róc rách chảy xuống từng đợt trắng xóa, tại nơi bảy sắc cầu vồng tung bay, có thể nhìn rõ được một ban công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646325/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.