Ân Nguyệt Dung lập tức bay tới cạnh cửa, ánh mắt sáng lên, thấy con trai và Khả Hinh cùng đứng chung một chỗ, bên chân đổ rất nhiều hải sản, trong lòng của bà lại mơ tưởng, lập tức giống như bong bóng bay, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, kích động vui mừng, cao hứng vỗ tay: “Bảo bối!”
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, nhìn Ân Nguyệt Dung nở nụ cười khổ gọi: “Dì. . . .”
“Các con mua nhiều thức ăn về chuẩn bị làm cơm à?” Ân Nguyệt Dung lập tức đưa hai tay ra cất vào trong cánh tay Đường Khả Hinh, dắt cô đi vào, kích động hỏi.
“À. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không nói ra lời, chỉ khom người xuống, từ trên mặt đất nhặt lên túi hải và túi cua, vẻ mặt rất thối đi tới.
Trang Ngải Lâm bất mãn nhìn em trai, muốn nâng quyền đánh anh nói: “Cậu chết à? Thối như vậy! ! Cha mẹ thấy cậu ăn cơm một mình, cảm thấy cậu đáng thương! Còn nói hôm nay cho phép cậu lên bàn ăn cơm! Thứ không biết xấu hổ!”
Trang Hạo Nhiên không có lên tiếng, chỉ xách theo đồ, chậm rãi đóng cửa lại.
“Cục cưng, mau vào đây, mẹ đang nhớ con đây!” Ân Nguyệt Dung nở nụ cười rực rỡ dắt nhẹ Đường Khả Hinh đi vào phòng khách.
Lúc này Trang Tĩnh Vũ, cũng cởi tạp dề, trong tay còn cầm cái vá, nhìn thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt lóe, sắc mặt hơi hòa hoãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645846/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.