Một con cua hoàng đế cực lớn, đón ánh mặt trời chiều, vọt vào trong sóng biển.
Ông lão đứng ở rào chắn bên bến tàu, mang theo vài phần đau thương và an ủi nhìn đôi thanh niên bên bờ biển nơi xa.
Đường Khả Hinh đón gió biển mãnh liệt, vén nhẹ tóc bồng bềnh trên trán, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tại sao anh biết ông lão kia à không nở bán con cua hoàng đế?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn con cua hoàng đế, dọc theo sóng biển vừa xô bờ tuôn lên phía trước, hai mắt anh lộ ra ánh sáng thông minh, nói: “Lúc nảy anh hỏi ông ấy, ở đây có bán cua hoàng đế không, ông ấy cũng không nhúc nhích, cố ý giả vờ không nghe thấy.”
“Làm sao anh biết ông ấy không nghe thấy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
“Tay chân nhanh nhẹn như vậy, lúc buộc dây cua, phương pháp vừa mau vừa chuẩn, người già như vậy, lỗ tai không dùng được rất ít.” Trang Hạo Nhiên đón gió, nhìn trời chiều sắp chìm xuống mặt biển mênh mông, mỉm cười nói: “Người già lớn tuổi có thể lưu được gì đó, ngoại trừ một chút kí ức,. . . . . . Ví dụ như một kiện vật phẩm, một người thân, một người bạn. . . . . . Hay một thứ gì đó cùng mình trải qua một ít thời gian . . . . . . Con cua hoàng đế này nhất định là ở bên ông lão một thời gian không ngắn, nhưng vì áp lực cuộc sống phải bắt đi bán. . . . . . Hoặc là được phép. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645843/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.