Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời hơi trong.
Đường Khả Hinh mặc một bộ váy ngắn màu trắng cổ lá sen, cùng Tô Thụy Kỳ, Nhã Tuệ và đám người Lãnh Mặc Hàn trở lại công viên hoa anh đào một lần nữa, cảnh sát đã sớm chờ đợi ở nơi đó đã lâu.
Xa xa rừng núi truyền đến tiếng chim hót, dòng sông lẳng lặng chảy, vang lên tiếng róc rách.
Mấy viên cảnh sát đứng ở vị trí Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe, đang thảo luận gì đó.
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn ngoài cửa xe một đoạn đường ngô đồng ở đối diện bị bao quanh, cô lập tức nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe ầm một tiếng, thân thể nện ở mặt đất, trong miệng phun ra một búng máu, ngón tay của cô lập tức vặn chặt, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, đau lòng quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, sắc mặt nặng nề nói: “Đừng sợ, thật ra trên thế giới này vẫn tràn đầy âm mưu, chỉ là chúng ta không có phát hiện mà thôi. Tất cả chân tướng cũng lộ ra ngoài ánh sáng, chúng ta có thể sống, chính là nhân chứng tốt nhất đối với mình.”
Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng không có buông lỏng, chỉ thở nhẹ một hơi.
Chiếc Land Rover ngừng lại.
Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành cũng lần lượt xuống xe, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn khắp công viên hoa anh đào, khắp nơi một mảnh xanh đậm tỏa ra khí ôxi mát mẻ, làm cho người ta nặng nề thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645766/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.