Sáng sớm hôm sau, phải đến hiện trường dựng lại vụ án.
Mọi người bởi vì quá mức mệt mỏi, cũng rối rít im lặng đi khỏi, bao gồm Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc vì con trai mà hao tổn tâm tư, Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh ở xa xa vẫn một thân một mình, đứng ở trước phòng săn sóc đặc biệt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong, dáng vẻ lộ ra mệt mỏi và tiều tụy. . . . . .
“Chị!” Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên lặng lẽ tránh thoát cánh tay cha, chậm rãi đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chớp mắt, quay đầu mệt mỏi nhìn Tuyết Nhi.
Tưởng Tuyết Nhi mở to đôi mắt ảo mộng, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng giống như đứa bé nói: “Đừng tiếp xúc với hoa hồng. . . . . . không nên. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn cô.
Tưởng Tuyết Nhi không nói gì nữa, vội vàng xoay người, đi theo cha mẹ đã đi xa.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Nhi đi xa, suy nghĩ tới lời cô mới nói, nghi ngờ lời của cô, liền theo bản năng duỗi ngón tay, ngửi nhẹ đầu ngón tay một cái, còn lưu lại mùi thơm sửa tắm hoa hồng ngày hôm qua. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn về phía người nhà họ Trang còn chưa đi khỏi, nghi ngờ nói: “Có thể có quan hệ đến Khả Hinh bị đâm lần trước hay không?”
Trang Hạo Nhiên đỡ mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645763/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.