Bệnh viện, hành lang dài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bánh xe chuyển động giống như số mạng tàn nhẫn phá vỡ không khí lạnh lẽo.
Bác sĩ và y tá, nhanh chóng đẩy giường bệnh di động màu trắng đầy máu, chạy tới phòng cấp cứu, trước giường treo bình nước biển truyền cứu vớt sinh mạng, lại rất chậm rãi và vô tình.
Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, khắp người dính máu, đầu tóc rối bời rũ xuống, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm tay Tưởng Thiên Lỗi thật chặt, vừa thở hổn hển đi theo giường di động, nhanh chóng đi về phía trước, vừa đau lòng nhìn anh nằm ở trên giường bệnh thoi thóp, đang co giật khổ sở co quắp, con mắt hé mở, khóe miệng máu tươi không ngừng tràn ra, nhưng vẫn thâm tình và nhớ thương nhìn Đường Khả Hinh, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Giống như sợ không còn kịp cáo biệt nữa, cả đời luân hồi sẽ không gặp lại. . . . . .
“Thiên Lỗi . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh, nước mắt nhanh chóng rớt xuống, đau lòng nhìn anh, nóng nảy khổ sở run rẩy khóc nói: “Anh nhất định phải chống đỡ, không có việc gì! ! Anh đã từng cứu em một lần, nếu như ông trời muốn mạng của em, em tình nguyện chết ngay bây giờ ! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nước mắt, thâm tình nhìn cô, đôi môi khẽ mở, giống như có lời muốn nói. . . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645757/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.