Đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhét vào trong khuỷu tay của anh.
Đường Khả Hinh đến gần ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười ngọt ngào, rất mềm mỏng.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô, bật cười nói: "Cô nhóc, cô làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên có chút tức giận nói: "Thế nào? Không thích tôi lệ thuộc vào anh sao?"
"Không phải. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Tối nay. . . . . . cô làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, hai mắt dịu dàng, còn có cảm giác quen thuộc giống như từ kiếp trước đến kiếp này, đột nhiên tinh nghịch mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nói: "Rốt cuộc cô làm sao rồi?"
"Anh rất đẹp trai!" Đường Khả Hinh thật lòng nói.
"Chuyện này. . . . . . Tôi biết rõ!" Trang Hạo Nhiên không khách khí nói.
Đường Khả Hinh lại níu chặt cánh tay rắn chắc của anh, cái đầu nhỏ rúc ở trong ngực anh, nói: "Quen biết anh lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có mời anh ăn cơm, hôm nay tôi muốn mời anh ăn bữa cơm. . . . . . Thuận tiện chiếm một chút tiện nghi của anh."
"Chiếm một chút tiện nghi gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.
"Chiếm của anh một chút ấm áp." Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút dịu dàng, dắt anh đi về phía trước, nói: "Đi thôi. . . . . . Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645413/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.