"Mời tôi ăn cơm?" Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào, bật cười nói: "Cô có tiền không?"
Đường Khả Hinh tựa vào trên tường kho rượu, cười nói: "Tại sao tôi lại không có tiền? Tôi ở chung một chỗ với anh, ăn, tiêu xài, chưa bao giờ dùng tiền. Hôm nay Nhã Tuệ còn nói với tôi, kể từ sau khi tôi đi theo anh, trong tủ treo quần áo thay đổi lớn nhất chính là có nhiều rất nhiều quần áo, rất nhiều, rất nhiều quần áo. Toàn bộ là anh chọn cho tôi. Thật coi tôi là bảo bối đấy."
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lại nói: "Xin lỗi, buổi tối hôm nay tôi có hẹn."
Đường Khả Hinh lập tức tức giận hỏi: "Hẹn người nào?"
Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới cười nói: "Như Mạt."
"Dời buổi hẹn này đi, đi ăn cơm với tôi." Cho tới bây giờ Đường Khả Hinh cũng không có không hiểu chuyện như vậy.
Trang Hạo Nhiên hơi sửng sốt.
"Được không?" Đường Khả Hinh có chút làm nũng hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền bật cười, nói: "Được rồi."
"Cám ơn anh, cũng biết anh hiểu tôi nhất." Đường Khả Hinh bật cười, nói.
"Vậy xin hỏi, Đường tiểu thư, cô muốn mời tôi đi đâu ăn cơm?" Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, cười hỏi.
"Tối hôm nay bảy giờ, tôi chờ anh ở tại quảng trường Tây Lệ cách con phố sầm uất không xa, gặp mặt, rồi quyết định." Đường Khả Hinh cười nói.
"Ừ, được rồi." Trang Hạo Nhiên đáp lời.
"Vậy tôi cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645411/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.