Vitas nhanh chóng đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đi theo ở phía sau, nhìn ông, căng thẳng nói: “Vitas tiên sinh!”
Vitas cũng không nói lời nào, trực tiếp phịch một tiếng, đóng cửa chặt kín! ! !
“Aiz!” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ gấp gáp đứng ở trước cửa, không biết nên làm sao.
Mộng Đình mỉm cười từ phòng thư kí, đi ra, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, thời gian Vitas tiếp khách đã qua, mời ngày mai lúc này, trở lại.”
“Ngày mai lúc này, tôi còn có thể tới nữa sao?” Đường Khả Hinh cũng đã bị dọa sợ rồi, nhìn Mộng Đình, có chút căng thẳng hỏi.
“Dĩ nhiên có thể.” Mộng Đình khẳng định với cô, cười nói: “Chỉ là đừng tới trễ. Vitas tiên sinh, không thích người khác tới trễ.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải đáp lời, chậm rãi xoay người đi khỏi, nghĩ tới vẻ mặt đột nhiên quyết định mới vừa rồi của Vitas, cô rất ngạc nhiên, nhưng lại không cách nào nghĩ ra.
Trằn trọc suy tư.
Đường Khả Hinh đã trở lại phòng ăn ngự tôn.
Trần Mạn Hồng đang bận rộn trong phòng ăn, lại thấy Đường Khả Hinh trở lại, liền ngạc nhiên hỏi: “Trở về sớm như vậy?”
“Phải . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
“Cô trở lại vừa đúng lúc.” Trần Mạn Hồng không có thời gian nói nhảm, gấp gáp nói với cô: “Nhanh vào phòng bếp, lấy rượu hoa hồng lão đầu bếp đích thân chưng cất, đem cho tôi uống một hớp, gần đây khẩu vị tôi nhàn nhạt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645340/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.