Sau khi bọn người Vitas đi, Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới bàn rượu đỏ đun sôi, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn chanh ở phía trên, nói: “Không thể nào? Như vậy cũng có thể ăn?”
Mới vừa rồi Laurence nói, đây là bài học đặc sắc.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền cầm muỗng lên, múc một chút rượu đỏ, nhớ lại lời của Vitas, không có ly thủy tinh xinh đẹp, chỉ dùng sức thô sơ sâu lắng, lại trong lòng tò mò, nếm thử một ít rượu đỏ dư lại còn hơi ấm, khi tiếp xúc được chút rượu này, ánh mắt của cô sáng lên, một hơi rượu ấm áp, nhanh chóng lan khắp toàn thân của mình, giống như dòng nước ấm dịu dàng, truyền đến một chút cảm động. . . . . .
Cô cầm chặt cái muỗng, rất vui mừng cắt nửa miếng tôm hùm Tưởng Thiên Lỗi ăn còn dư lại. . . . . .
“Này!” Trần Mạn Hồng lập tức muốn ngăn cản cô.
Cô lại nếm thử một miếng ở trong miệng, nhai khẽ, không nhịn được cầm cái muỗng nhỏ, nếm thử một chút rượu đỏ nóng, tản ra một mùi vị nồng nặc thôn quê, thậm chí lộ ra một chút mùi cúc dại xinh đẹp, cô vui vẻ nở nụ cười cảm động, đây chính là bài học thứ nhất! !
Cô đè nén xúc động, mới phát hiện ra trong thân thể mình, tràn đầy một loại cảm động thật sâu, để cho cô vui vẻ lập tức xoay người, chạy thẳng tới phòng bếp!
Đám người Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn cô, đang suy nghĩ cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645339/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.