Khả Hinh nhíu mày một cái, cảm giác ánh mặt trời có chút chói mắt, người hơi lạnh, vươn tay nhẹ khoác lên hông của Tô Thụy Kỳ, giống như một đứa bé, ôm hông của anh chặt hơn, thân thể nhích đến bên cạnh anh một chút.
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô, hai mắt giống như thấp thoáng nụ cười.
Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở trên ghế sa lon bên ngoài phòng khách, trải quagiày vò đêm qua, dường như cô đã quá mệt mỏi, đầu gần như gát lên thànhghế sa lon, cũng không biết cảm giác.
Tô Thụy Kỳ giữ yên tư thế cả buổi tối cảm thấy thân thể mình đã tê dạiđau đớn, nên muốn nhẹ xê dịch hai chân, anh nhìn thấy, ngay cả giày dacủa mình cũng cởi ra, hai chân cùng đắp chung trong chăn với Khả Hinh,anh lặng lẽ nở nụ cười, tay nhẹ bao trùm ở trên bàn tay của cô, sau đóxê dịch thân thể một cái, xoa dịu một chút mệt nhọc. . . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên nhúc nhích, giống như ý thức được cử động, khuôn mặt của cô khẽ nhúc nhích nhưng vẫn ngủ say.
Qua một lúc, giống như có chút tiếng động.
Mặt của cô hơi nhíu lại, lông mi khẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mở mắt,tiếp xúc được một luồng ánh nắng phía trước mặt, vẩy vào trước bàn máyvi tính của mình, phảng phất có chút hơi ấm còn chưa tan đi, một loạicảm xúc khác thường bay khắp trong không gian nhỏ, cô có chút mê mannhìn cả gian phòng trống trơn, cảm giác cả người mình rất mệt mỏi, côchợt nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644784/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.