Sáng sớm. 
Bầu trời xanh lam, mấy con hải âu bay qua, phát ra tiếng kêu vui vẻ, sóng biển màu nâu xô vào bờ cát vàng. 
Tia nắng mặt trời giống như màn lụa mỏng chiếu rọi trên trên giường nệm màu tím ‘phòng tổng thống'. 
Tử Hiền nằm ở trên giường nệm, mặt dán gối đầu mềm mại, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, yên tĩnh ngủ ngon. 
Một loạt tiếng thay đồ nhanh chóng truyền đến. 
Ở trong mông lung, Tử Hiền chậm rãi mở mắt, lim dim, xuyên qua ánh sángngoài cửa sổ nhìn thấy một bóng dáng to lớn cao ngạo mặc quần tây dàiđen, nửa người trên rắn chắc, đang cầm một cái áo sơ mi trắng, quay lưng về phía mình mặc vào, một trận gió quét qua, cũng rất hấp dẫn, thậm chí mang theo một chút mập mờ, cô cười có chút thỏa mãn, mở mắt mắt nhìnthấy Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, đối mặt với kính toàn thân trướcgiường không xa, tay cài cúc áo sơ mi. . . . . . 
Cô dịu dàng khẽ mỉm cười nhìn anh. 
Tưởng Thiên Lỗi vừa cúi đầu, tay cài cúc áo sơ mi, vừa nghiêng mặt nhìncô một cái, trầm giọng nói: "Tỉnh sớm vậy? Tối hôm qua giày vò anh đếnquá nửa đêm mới chịu ngoan ngoãn ngủ. . . . . . Không ngủ đủ giấc, lạinói mắt bị quầng thâm. . . . . ." . 
Tử Hiền không nhịn được nở nụ cười, hơi chuyển động thân thể có chút mệt mỏi, vén nhẹ mái tóc xoăn trên trán, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, cầm một hộpthuốc lá pháp đặt ở bên cạnh mép giường, từ bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644782/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.