Như Mạt khẽ thở dài, quay đầu cười nói: "Mỗi ngày tôi đều ở trong kẽ hở, xem có thể nhặt được một chút vui vẻ hay không, giống như lúc tôi còn nhỏ, là một cô nhi, tôi không thích cô nhi viện, những đứa bé nơi đó, tất cả đều rất đáng sợ, tranh giành tình thương của nữ tu sĩ, tranh giành đồ chơi, tranh giành có mới ba mẹ, xem người nào nhận nuôi. . . . . . Ánh mắt của bọn họ sẽ sáng lên, phát ra một loại ánh sáng rất đáng thương, rất đáng buồn, nhưng lại rất đáng sợ. . . . . ."
Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới lúc mình còn bé, thật may là có cả nhà Nhã Tuệ thương yêu mình, cô không nhịn được nhìn về phía Như Mạt.
Hai mắt Như Mạt hiện lên giọt lệ, khổ sở nói: "Tôi không thích hoàn cảnh như vậy, tôi chưa bao giờ tranh đoạt với người khác, từ nhỏ tôi đã hiểu rõ, không nhất định phải tranh tranh mới có được hạnh phúc, cho nên tôi rất biết bằng lòng với số mệnh, cho đến một ngày. . . . . . Tôi thật sự còn rất nhỏ, tôi bị gọi vào phòng của Mục Sư, ông ta bảo tôi cởi sạch quần áo, muốn vuốt ve thân thể của tôi . . . . ."
Trái tim của Khả Hinh chợt run lên, căng thẳng nhìn về phía Như Mạt.
Hai mắt Như Mạt thoáng qua run rẩy hoảng sợ, cô miễn cưỡng cười một tiếng. . . . . ."Khi đó, tôi không chịu cởi quần áo, tôi chết cũng không cởi, ông ta đã bước tới vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644765/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.