Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, trên mặt hiện lên nụ cười lạnhlẽo nói: "Xem ra Cậu chủ Tô thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với nhânviên của tôi? Anh thích cô ấy?" 
Những lời này. . . . . . Cũng hỏi được. . . . . . 
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút gấp gáp nhìn Tưởng Thiên Lỗi, quát to một tiếng: "Này!" 
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn cô nói: "Hiện tại tôi không cần đáp án của cô!" 
Trên mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra chút không vui, mới vừa muốn nói, lại nhìnthấy mấy tên vệ sĩ, nhanh chóng đi sang bên này, nhìn mình nói: "Cậuchủ, Thủ tướng và tiểu thư đang tìm cậu. . . . . . Tìm đã lâu rồi. . . . . ." 
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dốc một hơi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tôi thật sự có chút chuyện phải đi trước. . . . . . Chúng ta . . . . . liên lạc điện thoại? Hả?" 
Đường Khả Hinh liếc một cái Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: "Ồ. . . . . ." 
"Đi trước nhé." Tô Thụy Kỳ vỗ nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, liền lắc mình đi khỏi. 
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ xoay người bước đi khỏi, cô chớp mắt,cũng lặng lẽ bước đi, mặt không lộ vẻ gì đi qua bên cạnh Tưởng ThiênLỗi, mới vừa muốn lắc mình đi khỏi, không ngờ sau cổ áo của mình bịngười cứng rắn kéo lại, cô ah một tiếng, cả người lui về phía sau mấybước, trong cổ họng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644763/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.