"Tại sao anh muốn đối với tôi như vậy?" Đường Khả Hinh biết nơi này đãrất xa rất xa, hơn nữa bây giờ đã hơn ba giờ, trở lại Câu lạc bộ, cănbản là không thể! Cô căng thẳng nhìn anh hỏi. 
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt phát rabén nhọn, nói: "Từ bây giờ cho đến lúc hoàng hôn, tốt nhất cô suy nghĩvề bản thân mình một chút! ! Vừa đi, vừa đi vừa nghĩ! ! Nếu cô khôngtỉnh lại, vậy cô ở lại chỗ này cũng vô dụng!" 
Đường Khả Hinh gấp đến độ cặp mắt đầy lệ nhìn anh nói: "Rốt cuộc tôiphải tỉnh lại cái gì? Hôm nay tôi làm sai chuyện gì sao? Không phải tôicố ý muốn cưỡi ngựa, là Tổng Giám đốc Trang muốn kéo tôi lên ngựa." 
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay siết chặt cằm của cô, nhìn hai mắt cô nổi lên hơi nước, vết sẹo nơi má trái lộ ra trước mặt của mình, hai mắt anh nóng lên, tức giận nói: "Chia sẻ một chút bí mật cho cô, như thếnào?" 
Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên có chút lo sợ nói: "Tôi không muốn nghe!" 
"Cô phải nghe!" Tưởng Thiên Lỗi nói. 
"Tôi không muốn nghe! Nhất định là lời làm tổn thương tôi! Tôi không muốn nghe. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống. 
Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt cô lăn xuống, ánh mắt anh lạnh lẽo, cứngrắn ngẩng mặt, nói ra từng chữ từng chữ: "Đừng chen vào trong cuộc đấugiữa hai người đàn ông, cô cũng chỉ là một con cờ, cô ở trong tay củatôi, hay ở trong tay của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644735/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.