Chiếc xe ngắm cảnh phiên bản dài chậm rãi dừng ở bên ngoài Trường đua ngựa số một. 
Tưởng Thiên Lỗi đi xuống xe, hơi sửa sang lại âu phục, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ở trường đua ngựa,hai mắt anh thoáng qua ánh sáng không thể nắm lấy, sắc mặt cứng lại, đivào trong trường đua ngựa. 
Đông Anh dẫn các vị lãnh đạo cấp cao và vệ sĩ cùng đi theo phía sau. 
Đám người Tào Anh Kiệt và Lâm Sở Nhai xoay người lại nhìn thấy TưởngThiên Lỗi lạnh lùng đi tới phía bên này, bọn họ hơi giật mình, nhưng vẫn đứng ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu nói: "Tổng Giám đốc. . . . . ." 
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ đứng ở cửa vào trường đuangựa nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn hưng phấn ôm Đường Khả Hinh ngồi ở trênngựa, sảng lãng cười to, mà Đường Khả Hinh cưỡi ở trên lưng con ngựa cao ngất của Trang Hạo Nhiên cũng thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn nhẫnthường ngày dưới ánh mặt trời, hết sức hết sức dí dỏm động lòng người,thậm chí không tim không phổi cười giống như ba năm trước đây, anh lạnhlùng nhìn cô, khẽ nắm quyền. 
Trang Hạo Nhiên giống như không nghe cấp dưới khẽ gọi Tổng Giám đốc, chỉ cảm giác bộ dáng của Khả Hinh ở trong ngực cười vui vẻ đáng yêu, hếtsức buồn cười, liền nhẹ dắt dây cương, để cho con ngựa đạp cỏ xanh mềmmại, đi tới sườn núi nhỏ bên kia, chậm rãi hỏi: "Rất thích rượu đỏ sao?" 
Khả Hinh cảm giác thân thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644734/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.