. ngày hôm qua tôi nhìn thấy Khả Hinh và Tổng Giám đốc cãi nhau ở bênngoài, sau đó lúc trở về, tôi nhìn thấy chậu cây nhỏ kia đặt ở bên ngoài rất đáng thương, tôi liền. . . . . . Tôi liền. . . . . . Tôi đem vàobàn. . . . . . cây nhỏ này gọi là Phong Tín Tử sao, hoa nhỏ thật đẹpnha. . . . . ."
"Dĩ nhiên!" Đường Khả Hinh nâng niu chậu hoa nhỏ trong tay, nhìn mấychiếc lá cây nhọn như lưỡi kiếm, hoa nhỏ hình trái tim, màu sắc rấtthanh nhã mê người, cô có chút xúc động nói: "Nó theo tôi rất nhiều rấtnhiều năm rồi, không biết vì sao năm nay lại đặc biệt nở hoa muộn. . . . . ."
"Rất quý sao?" Tiểu Nhu không nhịn được vươn tay muốn chạm vào cánh hoamột cái, lại bị tay Nhã Tuệ ngăn lại, cười nói: "Cô đừng đụng vào chậuPhong Tín Tử của cô ấy, bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy,cô ấy quên đem vào, bình thường rất trân quý, bên trong còn có chuyệnxưa đấy."
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Nhu vừa nghe, càng không nhịn được muốn tám chuyện.
Đường Khả Hinh không nói, chỉ cầm chậu Phong Tín Tử, thật dịu dàng thậtdịu dàng cúi xuống, ngửi mùi thơm, giống như ngửi được mùi Lavender nămấy, giày cao gót màu trắng, vườn hoa hồng, tấm lụa mỏng hôn lễ nhẹ nhàng bay. . . . . .
"Đừng để ý tới cô ấy. Chúng ta đi nấu bữa sáng, đói muốn chết, cô ấykhông cần về khách sạn, chúng ta còn phải trở về đấy. Có thể cả đời côấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644723/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.