Khả Hinh run rẩy đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, cô trừnglớn con ngươi quay đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nằm ở trên ghế sa lon,chỉ lộ ra nửa mắt nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, nơi cổ họng đột nhiênkhô khốc, chân không nhịn được nhũn ra, hết sức khó khăn, yếu ớt nói:"Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi xem hay là tôi. . . . . . Đi ra ngoài ghếsa lon ngủ vậy. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức buông tạp chí xuống, cũng đứng lên, lạnh lùng muốn đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì?" Khả Hinh có chút hoảng sợ ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, trợn to hai mắt hỏi.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không thay đổi nhìn cô nói: "Không phải cô nói muốn ngủ trên ghế sa lon dài sao? Tôi đi cùng cô?"
"Không cần. . . . . ."
Từ sau lưng truyền đến tiếng kêu rên nhỏ nhỏ của hai nguời Nhã Tuệ và Tiểu Nhu.
Tròng mắt Khả Hinh lóe lên vẻ đáng thương, vẻ mặt đau khổ nói: "Không cần, tôi ngủ trong phòng."
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, xoay người lại, lần này không ngồi ở trêngiường nữa mà đưa tay kéo một cái ghế ở trước bàn máy vi tính, chuyểnđến một vị trí, đi tới, cả người hết sức tao nhã ngồi ở chỗ đó, tiếp tục xem tài liệu rượu đỏ, thậm chí ở trong mỗi phần trên tài liệu rượu đỏ,anh xem thấy Khả Hinh ghi chép một đoạn về trang trại rượu đỏ, sự biếnhóa của dịch rượu trong mười năm qua, phía trên có mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644710/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.