Tô Thụy Kỳ có chút gian nan nhìn bộ dáng rất cố chấp của Đường Khả Hinh,bất đắc dĩ mỉm cười nhưng không muốn thỏa hiệp. . . . . . 
"Nhanh lên! Nhai!" Đường Khả Hinh bưng chặt miệng của anh, kiên trì nói. 
Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ không có cách nào với cô, chỉ đành phải cố gắng nhai vỏ nho và hạt nho, nhất thời cảm giác đầu lưỡi tê dại nhưng vẫn phải cố gắng nuốt xuống vỏ nho và hạt nho. 
"Bốp bốp!" Đường Khả Hinh lập tức vỗ tay, nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Rất giỏi!" 
Tô Thụy Kỳ không nhịn được nở nụ cười. 
Hai người tiếp tục đi tới chợ. 
"Ăn một quả nho nữa." Đường Khả Hinh lại rất hứng thú ngắt một quả phíadưới muốn đưa tới trong miệng Tô Thụy Kỳ, anh lập tức nói: "Tôi khôngmuốn." 
"Anh không muốn ăn, tôi ăn." Khả Hinh cũng không có miễn cưỡng, mỉm cười đem quả nho bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị ngọtngào, thật sự rất thoải mái. 
"Tại sao quả nho ngon nhất luôn ở dưới cùng?" Tô Thụy Kỳ rất tò mò nhìn Đường Khả Hinh hỏi. 
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Anh không biết sao? Cây nho sau khi trảiqua gió sương, cả vùng đất hấp thu ánh mặt trời, cây nho quang hợp ánhmặt trời, sẽ sinh ra một loại đường glu-cô … nó từ thân cây nho từ từ di chuyển đến quả nho cao nhất, từng quả, từng quả đi xuống dưới, mà quảnho dưới cùng, thiếu độ quang hợp, cho nên quả phía dưới rất ngọt, dovậy cả chùm nho cũng sẽ ngọt, hơn nữa quả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644684/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.