Đường lớn ven biển, tiếng gió biển gào thét.
Bầu trời xanh thẳm, trên con đường cái một bóng trắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Sau khi Đường Khả Hinh bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, nhìn trời xanhbiển biếc, cô thở dài một hơi, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, ôm túi xách trong ngực, bước chân nặng nề đi về phía trạm xe buýt.
Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn bóng lưng Khả Hinh, dưới ánh mặt trời, có vẻ mảnh mai nhỏ nhắn, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng.
Đường Khả Hinh đi tới trạm xe buýt, nhìn xe buýt màu đỏ tuyến số 2 chậmrãi lái tới, cô lặng lẽ lên xe buýt, vừa đúng lúc bên trong xe không cóngười, vào lúc này, sẽ không có nhân viên tan việc về nhà, người đi tớinơi này cũng không ngồi xe buýt, cô tìm một chỗ phía sau cùng, gần cửasổ, mặt dính vào trên cửa kính, nhắm hai mắt mệt mỏi, giống như ngủthiếp đi.
Một chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi lái tới trước.
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, chăm chú lái xe, chạy tới phía trước, thỉnhthoảng quay đầu nhìn về phía cô gái đã chìm vào giấc ngủ trên xe buýt,cái đầu theo xe buýt lên xuống mà nghiêng trước nghiêng sau, anh khôngđược nhịn cười, tiếp tục nắm chặt tay lái, theo tốc độ xe buýt chạy tớiphía trước.
Chiếc xe buýt chạy qua đường lớn ven biển, chạy vào đường lớn Thanh Đồng náo nhiệt, có một số hành khách vừa nói vừa cười đi tới, mang theokhông khí nóng hừng hực của ngày hè, cái nóng làm cho người ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644682/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.