Anh tại sao lại mang cô đến đây?
Đêm mưa năm năm trước, anh đã ở đây ôm cả người cô, nếu không phải bởi vìcô sợ muốn chết, anh mới bỏ dở nửa chừng, cho dù không có làm tiếp nữa,nhưng mà đêm hôm đó, cũng là hồi ức khó quên nhất của cô, cô bị anh ômthật chặt, cảm giác ấm áp được săn sóc trước đây chưa từng có.
cô nhớ anh đã ngầm chịu đựng, nhớ con ngươi nóng bỏng mà phải đè nén khát vọng, còn nhớ rõ anh đã từng nói một câu.
"Xuống xe." Sở Ngự Tây đã xuống xe, mở cửa xe phía sau, ánh mắt tối tăm khó hiểu.
Thương Đồng từ trong hồi ức đau đớn tỉnh lại, cô thấp thỏm ôm Niệm Niệm, không biết có nên nghe lời của anh hay không: "Anh muốn làm gì?"
SởNgự Tây nắm cửa xe, nhìn cô bởi vì lo lắng mà mặt trắng bệch, lại nhìnthấy rõ ràng đã hù doạ Niệm Niệm, lông mày nhíu chặt hơn, giọng cũngcàng lạnh xuống: "không muốn hù dọa con của em, thì ngoan ngoãn nghelời."
Thương Đồng căng thẳng, ôm Niệm Niệm xuống xe, cô đi theoSở Ngự Tây vào biệt thự, lòng càng thấp thỏm, cho đến khi đi lên lầu,chân cô đá phải bậc thang, suýt nữa ngã xuống, Sở Ngự Tây một tay kéolấy cô, cô bị hù dọa càng thêm bất an.
"Em cho rằng tôi sẽ làmgì?" Sở Ngự Tây nới lỏng tay anh ra, nhìn dáng vẻ phòng vệ của cô giốngnhư con nhím, hừ lạnh một tiếng: "một lát đến thư phòng của tôi."
nói xong, anh đã bước nhanh lên lầu hai, để lại bóng lưng lạnh lẽo.
Thương Đồng ôm Niệm Niệm, một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529034/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.