Lúc chuẩn bị tới ngày thi đấu, Phương Lê rất nỗ lực luyện tập, cậu không chỉ muốn thắng, mà còn muốn phải kí cho được hợp đồng phát ngôn. Ngày thi đấu đã tới, thí sinh sau cánh gà đều nóng lòng như lửa hồi hộp khẩn trương, Phương Lê một mình một góc mà giãn cơ, có một số người không nhịn được mà xoay đầu nhìn cậu, sau đó cố hạ nhỏ giọng thì thầm. "Nghe nói khoảng thời gian trước Phương Lê bị tai nạn, mà không thể luyện tập, có thể lần này hạng nhất chắc là người khác rồi." “Đúng vậy, vốn dĩ mọi người đều cảm thấy cậu ấy có khả năng đạt hạng nhất, giờ lại bị chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo thôi.” “Cái này giống hên xui vậy, nhiều lúc mày nỗ lực hết mình nhưng xui xẻo thì cũng chả làm gì được." “Phương Lê không có hy vọng, như vậy tụi bây nghĩ ai là người có thể đạt hạng nhất?” “Ta cảm thấy Lâm Điển.” “Ta cảm thấy là Nhạc Văn Hi.” “Sao tụi bây không tự đề cử bản thân? Đối với chính mình không tin tưởng như vậy sao? Vậy thi đấu làm gì nữa? Trực tiếp thua thì gọn hơn?" Những người khác nghe xong đều trầm mặc, họ vừa mới bước chân vào đại học, đều là những người giỏi giang được mọi người khen ngợi mà lớn. Thầy cô, bạn bè, gia đình, họ hàng đều khen họ ưu tú, nhưng vào đại học họ mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, người ưu tú và nỗ lực hơn họ có cả đống. Quan trọng là người có thiên phú đã là hơn người khác một bậc, nhưng người có thiên phú lại còn ưu tú nỗ lực luyện tập quả thật càng khủng bố hơn. Bọn họ không có cửa để so sánh, nếu đứng chung họ không khác gì một người bình thường đến không gì bình thường hơn, khi tham gia thi đấu cũng không nghĩ tới chính bản thân sẽ nổ lực mà giành chiến thắng. Phương Lê lúc trước cùng Diêm Bác Phong khắc khẩu chọc giận gã, Diêm Bác Phong nguyên bản là tính toán để Phương Lê chịu ít giáo huấn, khiến cậu không thể tham gia thi đấu được, nhưng Nhạc Văn Hi lại cản gã nói rằng y muốn dùng thực lực thi đấu để đánh bại Phương Lê, cho Phương Lê nếm cảm giác thất bại là như thế nào. Mà Phương Lê cũng đón chắc y có suy nghĩ như vậy nên đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, tập trung vào luyện tập thi đấu. Vì cậu biết Diêm Bác Phong sẽ không động thủ. Giải nhất chính là hồ sơ cá nhân càng thêm đẹp, có số tiền thưởng kếch xù, còn được kí hợp đồng phát ngôn, nên mọi người đều tò mò muốn biết ai sẽ là người thắng cuối cùng. Hơn nữa đại học vũ đạo Thánh Lâm cũng bán vé cho người ngoài vào xem, dù chưa đến giờ thi đấu thì thính phòng đã ngồi đầy nghẹt người. Diêm Mặc Nghiêu cùng Lư Đức Đào cũng đã tới, đang ngồi ở lầu hai khu Vip, nơi này nhìn rõ sân khấu biểu diễn. Nhạc Văn Hi lên biểu diễn trước, y nhảy một bài theo phong cách cổ điển, động tác lưu loát trong nhu có cương, nhìn cứ như một loại võ thuật, rất đẹp mắt. “Nhảy rất tốt nha” Lư Đức Đào nhỏ giọng nói: “Tớ là người ngoài nghề mà còn cảm thấy không tồi, cậu nghĩ sao?" "Ừm". Diêm Mặc Nghiêu ngoài miệng đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt trên màn hình laptop, liên tục coi văn bằng, một cái liếc mắt lên sân khấu cũng không có. Màn biểu diễn của Nhạc Văn Hi cũng kết thúc, trợ lí đem điểm số đánh giá và nhận xét của ban giám khảo đưa cho Lư Đức Đào xem. Những người tiếp theo lần lượt lên sân khấu, Lư Đức Đào nhìn liền nói: “Mấy đứa nhỏ này thiệt tội nghiệp, đứa nào đứa nấy ốm nhom như thiếu ăn." "Muốn đạt được thành công phải có sự hi sinh, phải tự tàn nhẫn với bản thân thì khả năng thành công so với người khác sẽ cao nhiều hơn." Diêm Mặc Nghiêu nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn màn hình máy tính như cũ. “Dù sao khi tớ có con, mặc kệ là gái hay trai, tớ cũng sẽ cưng như trứng không muốn tụi nó chịu khổ đâu." Lư Đức Đào nói. Diêm Mặc Nghiêu đối với Lư Đức Đào không có ý kiến, vì mỗi người đều có tư duy và ý nghĩ của riêng mình, đâu thể lấy quan niệm của mình để ép buộc người khác nghe theo được. Phương Lê lên sân khấu, Lư Đức Đào vừa nhìn liền cảm thán: “Giám đốc nói đứa nhỏ này bề ngoài phù hợp với hình tượng nhân vật nhất, để xem cậu ta biểu hiện thế nào.” Phương Lê bận một thân đồ cổ trang màu trắng, tay cầm quạt xếp, một đoạn múa quạt làm phong thái của cậu như khai hoả, quả thật khí thế vô cùng. “Woaa~ ” Lư Đức Đào tán thưởng “Nhảy tốt thật, nhìn là biết nắm chắc kiến thức cơ bản, thần thái thật không đùa, quả thật vô cùng phù hợp với nhân vật trong game mà, cậu nghĩ sao?" Lư Đức Đào vừa nói vừa quay đầu nhìn Diêm Mặc Nghiêu, chỉ nghĩ hắn sẽ giống như khi nãy ậm ừ cho có, nào ngờ vừa xoay sang đã thấy hắn đang nghiêm túc nhìn sân khấu, khiến Lư Đức Đào sửng sốt một hồi. “Chọn cậu ấy” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê đang múa trên đài mà phán rằng. “ Hả?” Lư Đức Đào nhìn Diêm Mặc Nghiêu há hốc miệng, sau đó nói: “Quyết định luôn hả? Không nghe nhận xét thêm sao?" "Cậu ấy phù hợp với nhân vật lần này, không có ai thích hợp hơn, chọn cậu ấy, không cần ý kiến." Diêm Mặc Nghiêu nói như ban lệnh xuống, sau đó nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. "Tớ có việc đi trước, mấy thí sinh còn lại cậu tự quyết đi." “Hả, ừ.. ừ ” Lư Đức Đào nhìn Diêm Mặc Nghiêu đi mất chỉ có thể ngơ ngác à ừ như thằng ngáo. Phương Lê kết thúc màn biểu diễn, liền nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ khán giả, người xem thể hiện rõ nhất, họ cũng nhanh chóng mà thảo luận. “Phương Lê không hổ là học sinh đứng đầu từ trước đến nay, bản lĩnh thật sự không đùa." "Quả thật quá lợi hại, người như vậy không ngưỡng mộ là không được mà..." "Vậy hạng nhất cậu ấy lấy là chắc chắn rồi." "Nếu so về thực lực quả thật không ai bằng Phương Lê, nhưng lần này là tuyển chọn người phát ngôn cho nhân vật game, phải xem bên công ty tài trợ nói thế nào đã." "Cũng đúng, dù có thi đấu mọi người đều thích nhưng bên phía tài trợ họ lại có lí do khác thì sao, cái này phải coi ý của họ." Chờ khi cuộc thi chấm dứt, Lư Đức Đào cùng mọi người ở công ty mở cuộc họp. Những thí sinh đều ở một bên sân khấu mà chờ tuyên bố kết quả. Nhạc Văn Hi nhìn thoáng qua chỗ Phương Lê đang đứng, bởi vì trong lòng khẩn trương, y không nhịn được nắm chặt bàn tay, sau đó ở trong lòng lại tự an ủi, lần này nhất định y sẽ thắng, người thắng phải là y. “Người chiến thắng trong cuộc thi lần này chính là... PHƯƠNG LÊ." Nghe cái tên vừa được xướng lên, tim Nhạc Văn Hi như chịu một kích, cái cảm giác ngột ngạt khó chịu, xém chút khiến y hét to mà phát tiết. Kiếp trước đã trải qua việc này rồi nên thái độ của Phương Lê vô cùng bình tĩnh, bước ra giữa sân khấu để nhận giải. Những người khác đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn cậu, thầm nghĩ Phương Lê trước đó bị thương vậy mà có thể xuất sắc hoàn thành bài diễn, không những thế còn lấy hạng nhất quả thật quá lợi hại, bọn họ bội phục từ tận đáy lòng. Những thí sinh đạt hạng đều ra giữa sân khấu đứng, sau đó giám đốc công ty game sẽ trao tiền thưởng cho họ. Phương Lê được trao một chiếc bảng to, trên đó viết vài dòng chữ giải nhất và số tiền thưởng, mọi người bên dưới đều vỗ tay ầm ầm. Khuôn mặt của Nhạc Văn Hi âm trầm đi vào phòng thay quần áo, đóng cửa lại y liền ngồi xổm tại chỗ dùng tay đấm vào tường. Y thật sự không cam lòng, tại vì sao y lại luôn thua Phương Lê chứ. Rõ ràng mấy năm nay cuộc sống của y đã thay đổi, tốt hơn Phương Lê gấp trăm lần, thế mà tại sao y vẫn không thắng được Phương Lê? Hai người khi còn nhỏ, Phương Lê so với Nhạc Văn Hi ưu tú hơn nhiều, Nhạc Văn Hi ghen ghét đồng thời tự ti, y cảm thấy nếu điều kiện Nhạc gia cũng tốt như Phương gia thì sao y có thể thua Phương Lê, đến khi cha mẹ mất, Nhạc Văn Hi cảm thấy khủng hoảng vô cùng bởi vì y biết những thân thích đó không có khả năng đối tốt với y. Đến khi được Diêm gia nhận nuôi, quả thật cuộc sống của y như mở ra một trang sách mới, y thậm chí cảm thấy sự qua đời của cha mẹ là một chuyện tốt, lúc đó nhân sinh của y và Phương Lê như thay đổi cho nhau. Khi Nhạc Văn Hi đến sống tại Diêm gia, y cảm thấy nhân sinh đã thắng Phương Lê, y cố gắng học tập cùng luyện vũ đạo, lại học thêm các loại nhạc cụ, để được nhiều sự tán thưởng và công nhận. Nhưng khi y biết Phương Lê đạt hạng nhất khi thi đại học rồi vào chung một viện vũ đạo, y thật sự không muốn đối mặt. Phương Lê mấy năm nay sống khó khăn vậy mà có thể thi đạt hạng nhất, còn mang danh thủ khoa để nhập học điều đó nói lên cậu có bao nhiêu ưu tú, dù hoàn cảnh khó khăn cũng không liên quan. Nhạc Văn Hi muốn chứng tỏ, y muốn chứng tỏ bản thân mình hơn Phương Lê ở nhiều mặt. Phương Lê sau khi trở lại ký túc xá, liền vào phòng tắm để tắm rửa, thay đồ sấy tóc xong xuôi lại ra ngồi trên sofa mà ngơ ngẩn. Khúc Lâm một bên nhìn di động, một bên âm dương quái khí nói: “Cậu không phải nói bị thương, nên không thể tham gia thi đấu sao? Nhìn bộ dáng của cậu không giống người bị thương chút nào, mà giống người giả bộ để người khác lơ là mà nhảy vào cướp vị trí. Đúng là đủ tâm cơ!" “Sao vậy, không phải lúc đó mày còn vui vẻ một hồi ư?” Phương Lê dùng ngữ khí trào phúng nói: “Kỳ thật tao có chút không hiểu, vòng loại mày còn không đậu vậy mà lại đi ghen tị người đạt hạng 1! Vậy nếu tao bỏ thi mày cũng đâu có đạt được hạng 1!!" “Ai ghen tị chứ?!” Khúc Lâm bị Phương Lê nói thẳng mặt, thẹn quá thành giận nói: “Mày nghĩ mày có gì để tao ghen tị! Đúng là đồ không biết mắc cỡ!" Khúc Lâm nói xong, liền tức giận đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, dùng hết sức đem cửa phòng đóng cái ầm. Phương Lê cười lạnh một cái, dựa người vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. - Còn tiếp -
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]