Sau khi lên xe, đầu tiên Hoàng Phủ Chính buộc chặt đai an toàn, xe như viên đạn nhanh chóng bay ra ngoài hướng về bến tàu Thâm Thủy chạy như điên.
Bởi đường xá xa xôi, chờ đến khi Hoàng Phủ Chính đến đó đã là hơn một giờ sau đó rồi. Sau khi xe dừng lại, anh liền hướng bãi đậu xe công nhân viên hỏi thăm cách đi đến nhà kho số mười ba như thế nào.
"Nhà kho số mười ba? Anh nhớ không lầm chứ? Nơi này có hai mươi nhà kho cũng đã lâu năm không tu sửa, đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi."
"Bỏ hoang? Vậy có khả năng tôi đã nhớ nhầm, cảm ơn anh."
Hoàng Phủ Chính không dám kiên trì nói mình muốn tìm nhà kho số mười ba để tránh khỏi người ta nghi ngờ. Anh căn cứ men theo con đường ở bến tàu, hơn mười phút sau, rốt cục nhà kho số mười ba cũng xuất hiện trước mặt anh.
Như lời người nhân viên kia nói, nhà kho đã sớm bị bỏ hoang. Hơn nữa, bởi vì cũng có rất ít người lui tới nơi này nên quanh đây cỏ dại mọc rậm rạp, bốn phía đều lặng lẽ như tờ.
Đầu tiên Hoàng Phủ Chính nhìn xung quanh một chút, tỉ mỉ phân tích phương hướng gần nhất rồi sau đó mới cẩn thận đi theo hướng ra cửa kho hàng.
Có thể là tiếng bước chân của anh gây nên sự chú ý cho những người bên trong, rất nhanh từ trong kho hàng có một người dáng dấp thấp bé bước ra. Người đàn ông trung niên vừa đen lại có thân thể tráng kiện, xem ra hẳn là dân công. (Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531811/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.