Edit: Sóc Là Ta
“Em biết cô ta không thể ra tay với em vì cô ta cũng muốn giữ thể diện cho mình ở trước mặt nhân viên mà. Chỉ cần cô ta không cố tình chơi chết em thì dù cô ta có ghét em thế nào, em cũng chịu được.”
“Mặc dù chị không hy vọng chuyện này xảy ra, nhưng chị vẫn muốn nhắc nhở em rằng em nên biết nhịn nhục. Từ nay về sau, em nên tránh xa cô ta một chút. Chị cũng còn có một việc quan trọng muốn nhắc nhở em rằng số điện thoại của chị là 110. Khi cần giúp đỡ em hãy gọi điện thoại cho chị.”
“OK chị, khi em gặp khó khăn, em sẽ không gọi cảnh sát, mà em sẽ tìm tổ trưởng.”
Tổ trưởng Lưu không đáp lại mà cô chỉ quay đầu lại, nhìn Quý Tiểu Đông lặng lẽ làm hình chữ V thủ thế. Quý Tiểu Đông cười tươi, rốt cuộc cô cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một chút so với sự lo lắng khi nãy.
Trước khi tan việc mấy phút, đồng nghiệp Tiểu Long đột nhiên hỏi: “Tiểu Quý, cậu quyết định mình nên đến chỗ nào để dùng cơm chưa?”
Quý Tiểu Đông “a” lên một tiếng. Sau đó, cô ảo não vỗ vào trán mình một cái. Cả buổi chiều, cô cũng quên mất việc này, cô hoàn toàn quên mình đã mời các đồng nghiệp dùng cơm vào chiều nay.
Tình thế cấp bách, cô nhớ lại quán ăn mà Lương thu đã từng dẫn cô đến ăn một lần. Quán đó có rất nhiều món ăn, hơn nữa phục vụ không tệ. Mặc dù giá tiền mắc một tí, nhưng chủ yếu vui là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531722/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.