Sau khi hai người dùng cơm xong, Lương Thu lại đề nghị đến công viên Nhân Dân tản bộ,điều này cũng hợp ý của Quý Tiểu Đông. Tuy bây giờ là mùa đông, nhưnghôm nay thời tiết khá tốt, nhân cơ hội này cô cũng muốn tắm nắng.
Thông qua lần hẹn hò này, Lương Thu cũng muốn tiến thêm một bước để hiểu rõQuý Tiểu Đông. Có lẽ cô cũng không yểu điệu, ngây thơ như lần đầu tiênanh gặp, có lúc nhìn cô giống như một đàn chị. Tuy không có uy lực ápbức người khác, nhưng cũng làm người khác phải nể sợ. nhìn cô mảnhkhảnh, yếu ớt nhưng cũng không dám đối đầu với cô.
Còn Quý TiểuĐông cảm thấy mình đi chuyến này thật không uổng, ít nhất Lương Thu cũng còn lễ độ với cô một chút. Giữa thành phố xa lạ này, việc đi riêng cùng một người khác phái như thế này quả là một chuyện mạo hiểm.
“Tiểu Lương, anh nói anh học thể dục. Vậy khi còn ngồi ở ghế nhà trường, mỗi ngày anh phải tập luyện thật vất vả đúng không?”
“Đúng vậy, bài tập mỗi ngày của tụi anh chính là luyện tập trên sân. Bởi vìlý thuyết cũng không thể bằng thực hành. Nói chính xác hơn, bọn anhgiống như những quân nhân, phần lớn là phải tập thể dục trên sân.”
Nghe xong, đột nhiên Quý Tiểu Đông nghĩ ngay đến một người mà cô nghe nói đã từng đi lính. Không ai khác chính là Hoàng Phủ Chính.
“Đúng rồi, em nghe nói Tổng Giám đốc của chúng ta cũng đã từng đi lính, chẳng lẽ anh ấy không học đại học?”
“Thật ra, anh chỉ vào sớm hơn em một tháng thôi, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531716/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.