Nghĩ vậy, mọi người nhìn nhau như ngầm hiểu, ai cũng cúi đầu trầm mặc. Vì vậy, không khí trong phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh.
Quản lý Dương vốn nghĩ rằng khi mình nói như thế, mình sẽ như một anh hùng trở về hoặc như một đại minh tinh màn bạc được mọi người hoan hô, ca tụng khiến tâm tình cô vui vẻ. Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt các đồng nghiệp đều như nhau, chẳng tỏ vẻ vui mừng, cô ta nghĩ chẳng lẽ mình còn chưa đủ thành ý hay sao?
Truyện chỉ được đăng tại , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..
Đang lúc quản lý Dương lâm vào tình thế khó xử, không biết nên giải quyết việc này thế nào, thì đột nhiên Quý Tiểu Đông phá vỡ sự ăn ý giữa các đồng nghiệp mà nêu lên câu hỏi bộc trực, thẳng thắn: “Quản lý Dương, tin tốt gì vậy? Chẳng lẽ công ty cho rút thăm trúng thưởng là một ngôi nhà?”
Mặc dù suy đoán này có chút thái quá, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội khiến quản lý Dương tiếp tục nói, nên cô ta làm ra vẻ thần bí nói: “Tiểu Quý, em cũng sắp đoán ra rồi đó.”
Lời nói của quản lý Dương khiến mọi người chú ý. Tất cả mọi người không tự chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt các cô nhìn quản lý Dương xong lại cụp xuống. Mặc dù trong lòng mọi người đều thoải mái nhưng họ cũng có nguyên tắc, kiên quyết không để quản lý Dương đắc ý.
“Vậy trúng thưởng ô tô phải không?” Quý Tiểu Đông lại tiếp tục làm phản đồ.
“Đúng rồi, năm nay giải nhất sẽ là một chiếc ô tô trị giá năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531690/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.