Một tháng trôi qua, mùa đông cũng gần đến, nhưng lòng của Quý Tiểu Đông vẫn chưa yên, vẫn đang thấp thỏm, lo lắng. Cô thật sự rất thích làm việc ở đây vì cô đã thích ứng với nơi này, vả lại tiền lương của tập đoàn Thái Tử cũng khá cao. Nếu như cô tìm việc khác, chưa chắc đã có mức lương cao đến vậy.
Truyện chỉ được đăng tại , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..
Ngoài mặt, Quý Tiểu Đông không tỏ vẻ gì, vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bên cạnh đó, cô và các đồng nghiệp cũng dần dần thân thiết, cũng như cô cũng dần quen với việc quản lý Dương gọi mình.
Mặc dù có đôi lúc cô cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng ít ra cô cũng còn có thể ứng phó được. Không phải nguyên nhân là do cô mạnh mẽ hơn đồng nghiệp Tiểu Chân lúc trước mà là do quản lý Dương chỉ muốn chơi đùa với cô một chút. Trốn vào một góc chờ đợi con chuột mắc bẫy thì chẳng cảm thấy vui hơn sao? Nếu muốn vui đùa, thì dĩ nhiên có trốn có tìm, như vậy trò chơi mới có thể kéo dài lâu được.
Một buổi sáng, Quý Tiểu Đông đi đến công ty thì cô thấy có thông báo, rằng tất cả các nhân viên của tập đoàn Thái Tử đều phải chuẩn bị thật tốt cho buổi lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập của công ty. Khi vào đến phòng làm việc, quản lý Dương cũng bước vào để thông báo việc này.
“Rất vui được thông báo cho các đồng nghiệp tin này, sắp đến lễ kỷ niệm mừng ba mươi năm thành lập tập đoàn Thái Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531689/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.