"Chỉ trách lần này tôi đã tin nhầm người!" Giản Thần Hi nhìn lướt qua phụ tá của mình, cắn răng nghiến lợi: "Một bước sai, thua cả ván bài!"
"Nhưng mà như vậy thì có sao?" Giản Thần Hi thật cao ngạo ngẩng mặt lên, mặc dù hôm nay cô bị thất thế, cô ta cũng muốn mình thật cao ngạo trước mặt Lăng Mạt Mạt: "Cuối cùng thì Trần Uyển Như vẫn còn thảm hơn tôi! Tôi cũng chỉ rơi vào kết quả bị thất thế, tôi còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, chờ thời cơ thích hợp, tôi vẫn có thể trở lại như ngày xưa, nhưng còn Trần Uyển Như thì sao?"
Giản Thần Hi cong môi cười lạnh lùng, lộ ra một vẻ giễu cợt: "Mười năm cố gắng rồi cũng chỉ có thể mặc cho sự đời sắp đặt, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trần Uyển Như là một người phụ nữ lẳng lơ, thậm chí mọi người cũng sẽ cảm thấy tất cả Trần Uyển Như có được là dựa vào việc ngủ với người khác, sẽ không ai nhớ cảnh tượng huy hoàng của cô ta, mọi người chỉ biết nhớ tới vết nhơ của cô ta!"
"Cho nên, so với Trần Uyển Như, tôi không tính là thua rất thảm."
Lăng Mạt Mạt nhìn Giản Thần Hi cười khinh miệt như thế, chỉ cảm thấy rất tức giận, nhất là nụ cười kia, làm cho cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cô cũng không thể nhịn được nữa lập tức giậm chân đi tới trước mặt Giản Thần Hi, giơ tay lên, muốn tát Giản Thần Hi một cái.
Nhưng tay của Lăng Mạt Mạt còn chưa đánh xuống, cửa phòng làm việc Giản Thần Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1510075/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.