Chương trước
Chương sau
Lý Tình Thâm nhìn theo bóng lưng của cô, đáy lòng thầm nghĩ, bộ dáng của cô như thế thật giống như không chạy nhanh, sẽ bị người ta ăn sạch sẽ không bằng.
Bị ăn sạch sẽ?
Đáy mắt Lý Tình Thâm lưu chuyển một tầng hào quang lóng lánh rực rỡ, quả thật nếu như cô đi thong thả một chút, có lẽ anh sẽ không khống chế được bản thân, mà ăn cô sạch sẽ.
Khóe môi Lý Tình Thâm không tự chủ được cong lên, anh lười biếng tựa vào chỗ kính lúc trước cô đã dựa lên, ánh mắt thăm thẳm, nụ cười càng ngày càng sâu.
Anh có thể cảm nhận được, Lăng Mạt Mạt không bài xích và chán ghét anh như lúc trước, anh tin tưởng, chỉ cần kiên trì, cuối cùng có một ngày, trong mắt cô sẽ có anh, đáy lòng của cô sẽ dần dần yêu anh.
*********************************************************
Lăng Mạt Mạt chạy liên tục không ngừng về phòng của mình, sau khi đóng cửa lại cô mới dám thở ra một hơi dài thoải mái.
Sau đó trong đầu cô lại vang vọng lên câu nói của Lý Tình Thâm vừa mới nói với cô một câu kia: “Em thật đáng yêu”
Mặt của Lăng Mạt Mạt “Oanh” một cái có chút đỏ rồi nóng lên.
Rốt cuộc Lý Tình Thâm nói với cô câu này có bao nhiêu ám muội, rõ ràng mang theo trêu chọc!
Câu nói đó, giống như là lời tâm tình bên tai giữa người tình tha thiết!
Lý Tình Thâm tại sao đột nhiên nói với cô những lời nói như thế, hơn nữa mới vưà rồi môi của cô còn chạm vào da ngực của anh.
Lăng Mạt Mạt không chịu được, giơ tay nhẹ nhẹ bưng lên môi của mình, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trở nên hỗn loạn, rốt cuộc ai có thể nói cho cô biết, câu nói vừa rồi của Lý Tình Thâm biểu thị điều gì?
Không đơn thuần là câu nói đó, gần đây Lý Tình Thâm đối với cô cũng rất tốt.
Những tình cảm đó, cô vẫn luôn không phân biệt được đó là bởi vì tình thầy trò, hay là do quan hệ thân thích như có như không?
Không phải là Lý Tình Thâm thích cô đấy chứ?
Trong đầu Lăng Mạt Mạt bỗng thoát ra một ý nghĩ như vậy, sau đó lại bị chính mình dọa sợ rồi.
Đại thần thích cô?
Những việc đại thần làm, thật giống như cực kỳ thích cô.
Nhưng
Cô sau đó đột nhiên mạnh mẽ lắc lắc đầu, đây làm sao có thể?
Lý Tình Thâm là có tình cảm sâu sắc với một cô gái, anh sao có thể thích cô?
Hơn nữa, Lý Tình Thâm thích cô gái đó đã mười năm rồi, cô mười năm trước vẫn là một bé gái tám tuổi, Lý Tình Thâm làm sao có thể thích cô?
Lăng Mạt Mạt cảm giác mình sắp điên rồi, cô hít sâu, âm thầm tự nói với mình, tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo!
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên môi, cắn ngón tay mình, chớp chớp mắt, cô nghĩ đến một thân ưu nhã cao quý, Lý Tình Thâm giống như là một loại thần thoại, bất kể đi đến đâu, đều là tiêu điểm chói mắt, mang theo quý khí lành lạnh siêu việt trần thế, khiến cho người ta không tự giác ngước nhìn, lại phải tránh xa!
Lăng Mạt Mạt lại xoay người, nhìn mình trong kính toàn thân ngoài cửa phòng khách sạn, mặc áo ngủ đơn giản, đầu tóc rối loạn, mặc dù mi thanh mục tú, nhưng so với Lý Tình Thâm, lại có vẻ như thất sắc ảm đạm.
Lăng Mạt Mạt bĩu bĩu môi, hiểu rất rõ một người trên trời, một người dưới đất, quả là khác biệt một trời một vực, cho nên Lý Tình Thâm làm sao có thể thích cô? nhất định là do cô, nghĩ nhiều rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.