Người càng đến sau, lời nói càng ngày càng khó nghe.
Giọng nói của người đó rất lớn, dần dần liền dẫn nhiều người đến xem náo nhiệt.
Lăng Mạt Mạt mất đi ông cố, vốn đã rất thương tâm, gần đây lại không được nghỉ ngơi tốt, trong lòng Lăng Mạt Mạt vừa tức vừa uất ức, bây giờ lại âm thanh hùng hổ ông ông vang lên bên tai, đầu của cô như muốn nổ ra.
Thế nhưng mình là người đến cửa cầu cạnh người ta, cũng không thể cùng người khác cãi vả, nên Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng người đó lại mặc kệ cô, càng mắng càng hăn say.
Đến cuối cùng Lăng Mạt Mạt cảm thấy mệt mỏi, đầu cô mơ màng uể oải trở về nhà, thấy quan tài ông cố, đột nhiên Lăng Mạt Mạt mún khóc.
Trước khi ông cố mất, nói muốn là rụng về cội, dĩ nhiên Lăng Mạt Mạt cũng muốn làm theo, nhưng trên đời này, cô không biết nên tìm ai giúp đỡ, cầm điện thoại di động, nhìn một lượt số điện thoại, cuối cùng dừng trên cái tên Lục Niệm Ca.
Cô nhìn chằm chằm ba chữ Lục Niệm Ca thật lâu, nhưng cuối cùng ngón tay run rẩy hai lần, nhấn bỏ qua.
Cô và Lục Nệm Ca cũng đã kết thúc, cô cũng không muốn gây cho mình thêm phiền toái, nhưng mà, cô nên tìm ai đây?
Enson sao?
Lăng Mạt Mạt rũ xuống mi mắt, cô mở wechat, nhìn đến tên Enson, nhưng nhìn hồi lâu, lại không biết làm sao mở miệng.
Cũng không biết sao bao lâu, Lăng Mạt Mạt rời mắt khỏi wechat, ngẩng đầu nhìn trời mờ mịt, sau đó liền nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509996/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.