Lý Tình Thâm nhìn hai chữ này, lại trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không biết mình nên trở lời cái gì.
Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng tiếp tục đánh một câu vào điện thoại di động: 【 Emkhông có quyền tức giận 】
Vậy mà, lời của cô..., mới vừa đánh được một nửa, bất chợt cửa phòng giảiphẩu mở ra, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đứng lên, sau đó liền thấy ông cốđang nằm yên tĩnh ở trên giường bệnh được đẩy ra ngoài.
Trong lúc đó, Lăng Mạt Mạt giống như dự cảm được cái gì đó, toàn thân lạnh lẽo, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
Giường bệnh được đẩy tới trước mặt cô, bác sĩ lấy khẩu trang xuống, đáy mắthàm chứa áy náy, mở miệng nói với Lăng Mạt Mạt: “Tiểu thư, rất xin lỗi,tôi đã cố hết sức, nhưng mà, tôi của ông cụ thực sự đã lớn, ở ngay lúcphẫu thuật cuối cùng, rốt cuộc vẫn ra đi”
Thân thể Lăng Mạt Mạtnhẹ nhàng lay động, cả người giống như mất đi linh hồn mà đi tới trướcgiường bệnh, nhẹ nhàng giơ tay lên, vén vải trắng trên mặt ông cố ra,thấy sắc mặt ông cố an tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủsay.
Lăng Mạt Mạt vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông cố, nắm thật chặt, cô lẩm bẩm kêu một câu: “Ông cố”
Giọi nói mới vừa phát ra, cả người cô giống như hỏng mất mà kêu khóc: “Ôngcố, làm sao ông có thể để lại mình con trên cái thế giới này, ông cố”
Vậy mà, mặc cho Lăng Mạt Mạt kêu thế nào, khóc thế nào, ông cụ nằm ở đó, vẫn không hề nhúc nhích.
Trong lúc đó, Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509995/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.