Chương trước
Chương sau
Anh cực kỳ dùng sức tiến vào, cắn răng nghiến lợi, nhanh chóng và trực tiếp xông vào trong thân thể của cô.
Lăng Mạt Mạt há miệng, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, cô nhắm mắt lại, nghĩ muốn giãy dụa cũng giãy dụa không được, chỉ có thể chấp nhận yêu cầu hung bạo giống như một loại phát tiết hoàn toàn thuộc về người đàn ông.
Ngón tay nhỏ bé của cô nắm ga giường, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được đau đớn truyền tới giống như muốn xé nát thân thể cô ra như vậy.
Lý Tình Thâm cũng không nghĩ đến, anh thế nhưng lại chọn cách thức như thế để phát tiết cơn giận của mình, anh rất tức giận, rất tức giận, muốn lóc từng miếng thịt cô gái này cũng không nề hà, nhưng mà lại cứ cố tình phẫn nộ, vậy mà cường bạo cô như vậy!
Nhưng mà, một khắc kia khi anh tiến vào trong thân thể cô, anh lại cảm nhận được dục vọng đã khống chế tức giận, căn bản không có cách nào dừng lại.
Anh biết cô đau, cô khó chịu, anh cũng biết anh không nên như thế, nhưng anh lại không dừng lại được, trời mới biết đến cuối cùng anh có bao nhiêu không cam lòng!d;đ^l*q/đ
Anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thế nhưng anh lại chỉ có thể tìm được cảm giác tim đập dồn dập khi ở trên thân người phụ nữ này, lại chỉ có thể tìm được cảm giác kích thích khi ân ái với người phụ nữ này, lại chỉ có thể tìm được cảm giác đau lòng khi người phụ nữ này khóc thầm, lại chỉ có thể tìm được cảm giác hạnh phúc khi người phụ nữ này mỉm cười, lại chỉ có thể tìm được cảm giác rung động khi đến gần người phụ nữ này.
Cô giống như là thuốc phiện, giống như là thuốc độc, khiến cho anh mười năm, suốt mười năm, không có cách nào rời xa, không có cách nào vứt bỏ.
Anh lặng lẽ yêu cô cũng được, lặng lẽ nhìn cô yêu Lục Niệm Ca cũng được, lặng lẽ chúc phúc cho cô và Lục Niệm Ca cũng được, lặng lẽ nhìn cô đau lòng vì Lục Niệm Ca cũng đều được, anh đều sẽ không phẫn nộ phát điên, thế nhưng bây giờ, anh lại cảm giác bị lừa gạt!
Rõ ràng cô nói cô và Lục Niệm Ca chia tay, rõ ràng cô nói tại sao cô không thích Lục Niệm Ca, muốn lừa anh ta, muốn cho đáy lòng anh ta tràn ngập hi vọng, rồi tuyệt vọng?
Lý Tình Thâm càng nghĩ, càng không dừng được độ mạnh yếu, quả thật giống như là điên mất rồi hung hăng chiếm lấy thân thể Lăng Mạt Mạt.
Thần trí của Lăng Mạt Mạt dần dần có chút tan rã, cô cảm thấy thân thể giống như là bị xe cán thành mảnh nhỏ, cô thậm chí ý nghĩ giãy dụa còn không có, chỉ là chấp nhận như vậy, mãi cho đến lúc cảm thấy mình không thể chịu được, mới thấp giọng cầu xin anh dừng lại.
Anh lại giống như nghe được truyện gì đó buồn cười, hung hăng nắm chặt cổ của cô, tiếp tục lăng nhục và hành hạ như vậy, nói gằn từng chữ khiến tâm cô nguội lạnh, anh nói: “Thế nào? Không muốn phục vụ tôi? Cô cũng đừng có quên, cô phải cùng tôi làm một trăm lần, lúc này mới làm bao nhiêu lần rồi, còn kém xa!”
Lăng Mạt Mạt lấy làm kinh hãi, cô thật không ngờ anh lại nói ra lời như vậy.
Trong lúc cô sững sờ, Lý Tình Thâm đột nhiên ở giữa kéo cô một cái, để cho cô đưa lưng về phía anh, từ sau mà vào, anh nắm chặt eo của cô, đáy lòng có bao nhiêu tức giận, va chạm có bấy nhiêu mạnh mẽ.
Lăng Mạt Mạt đau đến cả sức lực rên rỉ cũng không có, cô không chịu nổi cảm giác đau đớn như vậy, đáy lòng cũng có khổ sở không nói được, nước mắt từ từ liền rơi xuống.
Nhưng mà, Lý Tình Thâm không có dừng lại chút nào.
Lý Tình Thâm tàn bạo, hung ác, cay nghiệt, vô tình như dã thú, không có tình cảm, đơn thuần phát tiết.
Mà, cả người Lăng Mạt Mạt giống như cô gái bị mất đi linh hồn tùy ý anh sắp đặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.