Dường như cảm giác đau đớn này đã lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể anh, dày xéo tim gan, theo mạch máu của anh mà kêu gào điên cuồng.
Anh cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng nhảy thình thịch, anh cảm thấy đầu mình đau nhức, không, không chỉ là đau đầu, lòng anh cũng đau, đau phổi, đau gan, toàn thân anh tất cả trên dưới đều đau, mỗi một nơi đau, không đau anh đều cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, Lăng Mạt Mạt ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm, cô có chút không quen, nhíu nhíu mày, nói: “Sao lại hút nhiều thuốc như vậy?”
Lý Tình Thâm nghe được lời này, không chịu nổi phẫn nộ khiến anh cắn răng, nghiến răng, liền lầm bầm cười lạnh, anh hút thuốc, liên quan gì đến cô?
Anh bằng lòng!
Cô không vui sao?
Đúng vậy ha, làm sao cô có thể thích, anh làm cái gì, cô sẽ đều không thích, không phải sao?
Cô thích Lục Niệm Ca, Lục Niệm Ca!
Cái ý nghĩ này giống như một đốm lửa thiêu đốt thần kinh đau của anh, đột nhiên anh chợt sải bước đi nhanh tới gần Lăng Mạt Mạt.
Đi tới trước mặt cô, túm lấy cổ tay của cô, lôi cô đi về phía trên giường.
Cô không thích thì làm thế nào?
Cô có điều kiện trao đổi với anh, không phải sao?
Mặc kệ cô không thích bao nhiêu, chỉ cần anh muốn, một cuộc điện thoại gọi sang, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn chạy tới đây tìm anh!
Lý Tình Thâm cong môi, nụ cười càng lúc càng lạnh.
Lăng Mạt Mạt bị Enson đột nhiên tới gần túm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509903/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.